Cuộc
điện thoại ngắn ngủi của Thiệp gọi sang để kể cho tôi nghe hoàn cảnh
của một bạn k10 làm tôi trăn trở.Với hoàn cảnh hiện tại của tôi, nỗi nhớ
quê nhà đã hằn đậm những nếp nhăn trên vầng trán, nay thương bạn, đau
xót cả tâm can.
Mỗi
con người trời ban cho một số phận, giàu sang, phú quý nghèo hèn. Số
bạn tôi sinh nhầm ngôi sao lạc nên mang cả nghèo hèn và bệnh tật. Rời bỏ
quê hương ra đi với ước mong ngày trở về thăm lại bạn bè cũ, ngôi trường
xưa, hàn huyên tâm sự, kể cho nhau nghe quảng đời đã đi qua. Ước mơ nhỏ
nhoi ấy bạn tôi cũng không thực hiện được bởi vì bệnh tật đã cướp đi
tất cả, lực bất tòng tâm ,bạn tôi đã âm thầm chịu đựng nơi đất lạ quê
người, không bạn bè sẻ chia. May mắn thay bạn vẫn còn một người vợ hiền
chăm chút cho từng miếng ăn, còn những đứa con hiếu thảo dám từ bỏ cả
tương lai với con đường học vấn đang rông mở để kiếm tiền mua thuốc cho
cha, mua gạo cho mẹ, mua cho em nhỏ tấm áo che mưa, mua
thêm lá đắp thêm lên mái nhà để mùa mưa khỏi dột, để cha già có chỗ nằm
khỏi ướt. Cảm thương thay gia đình bạn của chúng ta.
Mỗi
con người trong cuộc đời này đều có những nỗi khổ riêng, người giàu cũng
khóc nhưng người nghèo thi có thể không còn nước mắt, không có thời gian
để khóc. Ở đây mỗi ngày tôi phải làm việc13 giờ đồng hồ, có lúc vừa
chạy xe đi làm vừa ăn, vừa uống...cứ nghĩ sẽ quên đi tất cả sau một ngày
vất vả, nhưng không, tôi vẫn nhớ rằng bạn tôi đang đấu tranh từng ngày với
sự sống trong cái đói cái nghèo, trong sự thiếu thốn và đau đớn vì bệnh
tật. Bạn Thiệp bảo rằng muốn xây cho bạn ấy một ngôi nhà cấp 4 để che
mưa che nắng, muốn giúp bạn ấy một miếng ăn ngon để lòng khỏi trăn trở và
nếu một mai bạn ấy bỏ gia đình và bạn bè ra đi mãi mãi thì vẫn mang
theo một chút tình ấm áp của những người bạn về cỏi vĩnh hằng.
Ý
nghĩ của Thiệp đã khiến tôi muốn viết bức tâm thư này gửi đến tất cả
Thầy Cô, anh chị em cựu học sinh ĐG, các đàn em ĐG-HHT, các anh chị và
các bạn bè thân hữu ĐG-HHT ở khắp năm châu với thông điệp chia sẻ : "
Miếng khi đói bằng gói khi no" " Lá lành đùm lá rách" .
_Hãy
thể hiện tình đồng môn, tình làng nghĩa xóm mà chung tay giúp bạn của
chúng ta vượt qua ngày tháng này để kiên cường chiến đấu với bệnh tật, để
vầng trán của những đứa trẻ thơ không chít lên vành khăn trắng, để người
vợ hiền vẫn còn kịp thời gian để chuẩn bị cho chồng một món ăn
ngon...và để chúng ta nhẹ lòng với một người bạn.
_"
Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao" câu ca dao
ngày xưa chúng ta học, bây giờ chúng ta hãy cùng
nhau thực hành, hỡi các Thầy Cô, các anh các chị các bạn bè và các em xa
gần, hoàn cảnh của bạn Đình không xa vời, không quá cao mà ngay bên cạnh
chúng ta, chúng ta có thể nắm bắt thông tin chính xác và biết chính xác
việc chúng ta làm, biết chính xác đồng tiền của chúng ta sử dụng thế nào, vì vậy tôi mong rằng khi đọc bức tâm thư này, tất cả mọi người hãy cùng
nhau vỗ tay để tiếng kêu bay xa, vang xa đến mọi người thân quen, mọi nơi
có bạn bè chúng ta với thông điệp : Hãy sống, hãy yêu thương và chia sẻ
để giữ lại một chút tình , giúp bạn Võ tấn Đình lúc khó khăn hoạn nạn.
Mình
thành thật
cảm kích trước tấm lòng cao cả của các anh chị, của các bạn đã chia sẻ
cùng bạn Đình và cũng mong sẽ nhận thêm những đóng góp để ước mơ giúp
bạn một mái ấm nho nhỏ che mưa nắng, hưởng được những bữa cơm đạm bạc
trước khi không còn biết được mùi vị của hạt cơm ngon ngọt nghĩa tình.
Nếu tất cả chúng ta cùng nhau chung sức thì tôi tin chắc đó chỉ là
chuyện nhỏ trước sức mạnh lớn lao cua Thày Trò ĐG-HHT và bạn bè thân hữu ĐG-HHT.
Cuối thư xin thành thật chúc Thầy Cô sống lâu và sức khỏe, chúc các anh chị, các bạn và các em khỏe, hạnh phúc và thành công.
Huỳnh Thị Thùy K10.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét