Chúng tôi xin giới thiệu lại bài TÔI CHỜ ...của Vugia K7
Có một em nhỏ hỏi tôi rằng : “ Giá một chiến hạm là bao nhiêu ? “
Tôi trả lời : “ Chú chịu ! “
Em lại hỏi tiếp : “Nếu mỗi hộ dân đóng góp một triệu đồng thì nước mình mua được mấy chiếc ? “
Tôi trả lời : “ Chú không biết !”
Em chưa chịu thôi, hỏi riết : “ Nếu vận động các cô các chú trả lại cho đất nước 10% thôi số tiền không phải do mình làm ra, thì quốc gia sắm được mấy tàu ngầm ?”
Tôi tưởng mình nghe nhầm. Và giả điếc.
Tổ Quốc ơi! Tuyệt vời các em tôi!
Tôi sẽ chiến đấu với chính tôi,
xin lỗi, với bệnh tật của mình,
để chờ bình minh
của ngày quê hương không còn trầm cảm…
…
Tôi sẽ sống, sẽ chiến đấu với chính tôi,
mà không - với chính tuổi già của mình,
để được nhìn ngày đất nước tái sinh long mạch mới…
…
Tôi sẽ sống cùng nỗi đau
ồ không, xin lỗi - chịu đựng cái đau chung
để chờ cháu con
vung tay hát trên cát vàng đảo xanh tổ quốc…
…
Đất nước tôi thăng trầm, u uất,
địa linh mòn dần, nhân kiệt tỉnh say?
Gươm cùn, nỏ đứt, linh khí hao gầy,
Ải Chi Lăng, sông Bạch Đằng đã trở thành dã sử???
…
Không, con cháu chúng ta không ngủ,
đã thôi vùi đầu nghiền ngẫm chữ nghĩa không đâu,
qua rồi thời lầm lũi, đến lúc ngẩng cao đầu,
đã biết dạy đàn em đánh vần hai từ thiêng liêng “ Tổ Quốc”…
Rất có thể bọn ngang ngược càng thêm ngang ngược,
sóng dậy, biển dâng, đất rùng, núi lở
đá vỡ, xương tan, sông cạn, suối tàn,
nếu nỗi mù mờ khiếp đảm
còn lẩn quẩn quanh đây…
Tôi gắng chờ ngày mai…
Vugia K7
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét