Chiều hôm nay một tiếng ễnh ương buồn
Rớt xuống lòng ta vũng bùn nước đọng
Vài gợn nhỏ lăn tăn dấu sóng
Lim dim khép lại hững hờ
Tiếng ễnh ương buồn như giữa cơn mơ
Có đó chợt liền không đó
Cả tiếng dế lẻ loi trong vệ cỏ
Cũng mơ hồ ngắt quãng chờ mong
Bùn trăm năm đã đóng cặn đáy lòng
Ta nói ta cười mà ta không biết
Đời giỏi thật những say mê hơn thiệt
Ta một mình, đâu nữa...Còn chăng?
Trần Huiền Ân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét