Chủ Nhật, 11 tháng 5, 2014

NGÀY CỦA MẸ (MOTHER'S DAY)


Nhân ngày của Mẹ chúng tôi xin giới thiệu các bài thơ hay về Mẹ:



HOÀNG HÔN MẸ

Mẹ ta mũi chỉ đường kim
Miệt mài khâu lại nỗi niềm âu lo
Tiễn con chiều nặng bến đò,
Bước về thui thủi mẹ đo tháng ngày
Khuất cha, mẹ nặng hai vai
Vai mưa, vai nắng, gánh ngày sang đêm
Nửa con mẹ giục con tìm
Còn nửa của mẹ, bên thềm gió lay
Dây trầu lại quấn thân cau
Quấn trăm năm một niềm đau u hoài
Cuộc đời có mấy vòng xoay
Xoay qua vòng cuối con hay được mình
Con đi ôm hết bình minh
Để mẹ lại với vô tình - hoàng hôn
Giá mà đổi được càn khôn
Con xin đổi lại hoàng hôn của người
Ru con lòng mẹ đầy nôi
Mẹ ta tránh hát những lời thiếu cha
Tiệc tùng con ở nơi xa
Vườn xưa còn đó dưa cà muối rau
Nắng Miền Nam rát… rát đau
Nắng không theo được chuyến tàu về Trung.

Người đi dù khắp muôn trùng,
Tiếng ru lòng mẹ chập chùng non xanh
Về đây nguồn cội đất lành
Thơ là nhang khói bay quanh chốn này
Mẹ ta cười ở đâu đây
Vườn xưa mây trắng về bay ngập ngừng

Phan Thanh Cương  K8



VƯỜN XƯA và MẸ

Ngày con về thăm sân vườn nhà cũ.
Bão lụt vừa đi, cây cối lặng im.
Hàng giậu sưa, nghiêng ngã không cánh chim.
Như những ngày nao chiều về làm tổ.

Không lẽ người đi mang theo tất cả.
Không gian xưa mẹ vất vả vì con.
Mớ rau vườn không bán được còn non.
Trong lòng mẹ lấy gì mai đổi gạo.?

Sân nhà mình là nơi mẹ tần tảo.
Sớm chiều hôm bao phủ tấm thân gầy.
Bao nhiêu năm cảnh cũ vẫn còn đây.
Mít đầu hè thêm gai chờ ai đốn.

Chiều chùng xuống sân vườn pha ráng đỏ.
Áng mây kia có chở mẹ tôi về.
Giữa mùa đông nghe thêm lạnh tái tê.
Nỗi cô đơn bên mình không có mẹ.

Ước chi rằng cho về thời con trẻ.
Gục vào lòng tìm hơi ấm mẹ cho.
Không phải lo toan bữa đói, bữa no.
Và còn nữa mẹ chở che mưa nắng.

Con xa xứ đã qua bao năm tháng.
Mẹ xa rồi vườn cũng của nhà ai.
Tìm đâu cải xanh, cà tím khoe hoa.
Giàn mướp đắng cành khô không có trái.

Có gì nữa đâu để mà con hái.
Đem khoe cùng hàng xóm lúc thăm quê.
Thôi giả từ vườn cũ xin trở về.
Mang theo bóng mẹ, mảnh vườn ngày ấy.

NGỌC TÂN K6


Mẹ – thơ Đỗ Trung Quân

Con sẽ không đợi một ngày kia…
khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
ai níu nổi thời gian?
ai níu nổi bao giờ?

Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.

Con sẽ không đợi một ngày kia
có người cài lên áo cho con một nụ bạch hồng
mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ
mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng
hoa đẹp đấy – cớ sao lòng hoảng sợ?
Giọt nước mắt kia bao lâu nữa của mình?

Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
Sống tự do như một cánh chim bằng
Ta làm thơ cho đời và biết bao nhiêu người con gái
Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?
Những bài thơ chất ngập cả tâm hồn
đau khổ – chia lìa – buồn vui – hạnh phúc
Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác
mà ta vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ
ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ
giọt nước mắt già nua không ứa nổi
ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng

Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
mấy kẻ đi qua
mấy người dừng lại?
Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
ta vẫn vô tình
ta vẫn thản nhiên?

Hôm nay…
anh đã bao lần dừng lại trên phố quen
ngả nón đứng chào xe tang qua phố
ai mất mẹ?
sao lòng anh hoảng sợ
tiếng khóc kia bao lâu nữa
của mình?
Bài thơ này xin thắp một bình minh
trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối
bài thơ như nụ bạch hồng
Con cài sẵn cho tháng ngày
…sẽ tới…!


Đỗ Trung Quân

http://gocsuyngam.com/wp-content/uploads/2011/02/ba-gia.jpg

 

2 nhận xét:

  1. Nguyễn Đăng Khoalúc 14:30 12 tháng 5, 2014

    Những lời trong "Hoàng hôn Mẹ" của anh Phanh Thanh Cương K8 thật hay!
    Nếu đâu đó ta đã từng nghe rằng:
    "...Nghe tiếng mẹ ơi bỗng lặng người
    Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi
    Ví mà con đổi thời gian được
    Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười"
    (ÐỔI CẢ THIÊN THU TIẾNG MẸ CƯỜI - Trần Trung Đạo)

    Thì đây là một cách nói khác đi của anh Cương:
    "...Con đi ôm hết bình minh
    Để mẹ lại với vô tình - hoàng hôn
    Giá mà đổi được càn khôn
    Con xin đổi lại hoàng hôn của người"....

    Những ngôn từ của không gian bao la đua chen nhau được "sống". Hết "bình minh" đến "hoàng hôn" rồi "càn khôn"... dường như cũng không... đong hết được tình mẫu tử thiêng liêng, bao la, thăm thẳm:
    "Ngôn ngữ trần gian như túi rách
    Đựng sao đầy hai tiếng MẸ CHA"

    Khoa có đọc lâu rồi bài TÌNH MẪU TỬ rất hay. Cách viết nhẹ nhàng nhưng thật đẹp. Khoa chỉ muốn chép lại đây xin chia sẻ cùng các anh chị trường Đông Giang yêu mến:

    TÌNH MẪU TỬ

    Kìa em trông trên cành cây xanh lá
    Bên tổ hồng chim mẹ rỉa lông con
    Rồi cả đàn cùng ca hát véo von
    Mừng nắng đẹp nghiêng soi tình mẫu tử

    Bên thềm nhà chú mèo đen hung dữ
    Đang gầm gừ rình bắt lũ gà con
    Tự đàng xa một tiếng quát kinh hoàng
    Gà mẹ đã nhảy chồm ra ngăn lại

    Ngoài cánh đồng đồng đầy hoa thơm cỏ dại
    Chị bò vàng thong thả liếm mình con
    Quẩy nhẹ đuôi xua đuổi muỗi lượn tròn
    Niềm âu yếm đã dồn lên khóe mắt

    Giữa xóm nghèo khi ánh đèn vừa tắt
    Người mẹ hiền đưa nhẹ võng ru con
    Tấm thân gầy không quản lúc đêm hôm
    Hy sinh hết để dàn con được sống

    Em thấy chăng dưới vòm trời cao rộng
    Vạn muôn loài chỉ có một tình thương
    Như biển sau như dòng nước trong nguồn
    Tình mẫu tử thật thiêng liêng, bất diệt!
    (không rõ tác giả)

    Từ lâu, Khoa cũng đi tìm tác giả bài thơ nầy nhưng chưa có duyên biết & gặp được. Nếu quý anh chị nào biết "tên" tác giả bài thơ nầy, đăng lên đây cho Khoa xin với nhé!

    Xin chân thành cảm ơn.

    Trân trọng,

    Trả lờiXóa
  2. Do viết vội, không đọc kỹ, xem lại thấy có chỗ chưa đúng ở đoạn cuối bài thơ:
    Em thấy không dưới vòm trời cao rộng
    Vạn muôn loài chỉ có một tình thương
    Như biển sâu như dòng nước trong nguồn
    Tình mẫu tử thật thiêng liêng, bất diệt!
    (chưa rõ tác giả)

    Trả lờiXóa