Chủ Nhật, 11 tháng 5, 2014

LAN MAN VỀ CÁI GIÀN KHOAN




     Tự nhiên lại nghĩ về cụ Tiên Điền. Mình vốn là người ngoại đạo với thơ văn, nhưng hễ mỗi lần đất nước lâm-nguy-khốn-nạn mình lại ngẫm nghĩ về thơ của cụ, mặc dù  mình không mấy tâm đắc về câu “Truyện Kiều còn, tiếng ta còn; tiếng ta còn, nước ta còn” (Phạm Quỳnh). Và, theo mình biết, trong thơ cụ không hề nhắc đến cái bọn truyền thù hoặc đề cập đến cái khinh-miệt-thị di truyền của dân mình đối với bọn tham lam cướp ngày cướp đêm cướp xuyên thời gian Tàu phù phương Bắc.

     Khoan nói về sự xâm phạm ngang ngược lố bịch của cái giàn khoan bỗng dưng xuất hiện lù lù trước mũi, tôi muốn nói về sự ngang ngược của ông kỹ sư ĐMX nào đó về cái vụ “ ông đã có ý tưởng lớn là làm thế nào để phổ cập hóa Truyện Kiều cho quảng đại công chúng, ông gạt bỏ những câu chữ khó hiểu từ tiếng Hán để thay bằng ngôn ngữ thuần Việt trong Truyện Kiều…” theo lời xiển dương đóm tàn của ông giáo sư VK  cũng nào đó minh họa nhiệt thành!
Cụ thể: ( Có rất nhiều tài liệu tham khảo về cái vụ này - Mời các anh chị nhờ bạn gu gồ tìm giúp ).

     Đấy chỉ là một trong lổn nhổn sự ngang ngược dây phần về mặt tinh thần. Tôi ngờ rằng cái mục đích cuối cùng của họ là đốt phá các đền thiêng để dựng nên các lăng tẩm hiện đại nhằm rước về thờ những vị la hán ngẫu hứng nào đó chỉ biết nhận lễ vật bằng những lời tôn vinh chim vẹt cùng những tờ bạc lẻ.  Cái hệ quả của nó khả năng làm di hại đến ba phần tư trái đất chứ đừng nói đến một đất nước nho nhỏ nghèo nghèo.

     Còn cái sự ngang ngược đàn áp chia phần về mặt vật chất và quyền uy? Thôi thì thiên hình địa trạng,  trời không kê đất không đếm được. Và nếu giả sử tiếng kêu oan của một vụ nho nhỏ này là một nốt nhạc buồn, thì cụ thể không gian này là một bản hòa tấu bè trầm cung thứ.

     Như vậy đó, cái thói ham danh hám lợi khiến một số người không từ bỏ bất cứ hành động nào, kể cả việc khoan nát mặt cha ông để mong bản mặt mình có được một chút thần sắc, kể cả khoan vào gia sản tinh thần của cha ông để mong nhặt nhạnh chút hư danh, kể cả đạp bừa lên lịch sử để vội vã chạy đến cho kịp bửa tiệc đỉnh chung - mặc cho đồng cỏ ngày càng cằn cỗi dưới những cơn hạn hán và giữa bầy bò tiều tụy. Vú bò dần dần cạn sữa. Mây đen cuối trời đang bay về theo hướng gió. Người xưa ngửa mặt lên trời than ôi, còn mình ngày nay cúi gằm xuống đất mà than thế cuộc!

     Chính mình dám ngang ngược cướp bóc gia sản chung của cha ông để lại cho giống nòi thì hà cớ gì phải ngỡ ngàng  thốt lên: Vì sao nó ngang ngược thế?

      Vì sao nó ngang ngược thế ư? Đừng hỏi vì sao rắn thèm thịt gà, hãy hỏi vì sao rắn dám đến nhà bắt gà giữa bạch nhật thanh thiên.

     Cái giàn khoan kia mới chỉ là cái mụn nhọt đầu đinh của con vi cầu khuẩn tốt vàng  hoành hành trên mặt. Mổ và vứt nó đi, kẻo nó tràn lan khắp cả người. Không dám chịu một lần đau, về sau tính mạng có còn?

     Tôi nghe mấy mẹ, mấy chị ở chợ nói vậy. Họ còn thuộc cả bài hát “ Toàn dân nghe chăng “ nữa đấy.

          Vugia K7

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét