Nhân đọc bài thơ Miên Ca của anh Huỳnh Văn Mười (K7),
tôi lại liên tưởng đến bài thơ tình Ngậm
Ngùi của Huy Cận được nhạc sĩ Phạm Duy phổ thành nhạc mà có lẽ thế thế hệ
học trò trung học chúng tôi, dưới mái trường Đông Giang cũng như khắp miền Nam
trước năm 1975 không ai là không biết đến.
Bản nhạc được nhắc đến nó đặc biệt đến mức khi
phổ, nhạc sĩ Phạm Duy không thêm, không bớt, không sửa một chữ nào của cả bài
thơ theo thể lục bát. Nó đặc biệt đến mức rất dễ thuộc lòng. Nó đặc
biệt đến mức gắn liền với tên tuổi Lệ Thu trầm lắng và ấm áp, không lẫn vào đâu
được khi nghe bài hát này… Đặc biệt nhất, không ít người, có cả tôi, nghĩ rằng
bài thơ của Huy Cận là khúc ru cho người tình hay ít nhất cũng là vợ của mình,
và không ít những lời bình “có cánh” về tình yêu nam nữ.
Trên báo Quảng Nam
Cuối Tuần hồi năm 2006, Cù Huy Hà Vũ – con trai nhà thơ có loạt bài viết về
chuyện tình bạn, tình thơ giữa Huy Cận và Xuân Diệu có nói rằng, bài thơ ấy
không phải viết cho mẹ của mình là bà Ngô Thị Xuân Như – em gái Xuân Diệu hay
cho mối tình nào đấy. Và sau đó, trong chương trình âm nhạc cuối tuần của Đài
RFA cũng như chương trình văn học nghệ thuật của Đài RFI, anh Hà Vũ khẳng định
lại, bài thơ Ngậm Ngùi được viết cho
người em gái ruột của nhà thơ mất khi còn nhỏ, độ tuổi trăng rằm, khi nhà thơ
đến thăm mộ.
“Sợi buồn con nhện giăng mau/ Em ơi hãy
ngủ, anh hầu quạt đây”. Em
ở đây là em gái ruột của nhà nhơ chứ không phải là vợ hay một “bóng hồng” thi
vị nào cả.
Hiểu được gốc gác
về bài thơ Ngậm ngùi là thêm điều
thú vị về tình cảm gia đình của nhà thơ, hiểu thêm không gian nghệ thuật tình
yêu bao giờ cũng đẹp. Vì thế, thời gian đã chứng minh, bài thơ cũng như bản
nhạc Ngậm Ngùi trở nên bất hủ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét