Thứ Tư, 2 tháng 4, 2014

ĐI TÌM





Đi tìm mình ở nơi đâu
Trong chơi vơi cõi bạc đầu nầy chăng?

Nghe hơi đất thở nhọc nhằn
Nghìn năm trầm tích đã hằn vết roi
Rồi ngày lững chững vành nôi
Vói tay vịn mé vai đời đứng lên

Sâu trong chớp bề mưa rền
Nước từ vô thủy chảy vênh cánh bèo
Xoắn mình làm sợi dây neo
Buộc duyên nợ với đói nghèo trầm kha

Gió từ tiền kiếp thổi qua
Hạt mầm rơi xuống giữa sa mạc tình
Nở thành một đóa vô minh
Cái tâm cùng với cái hình sóng đôi

Lập lòe ngọn lửa ma trơi
Tàn tro vón lại thành người vô duyên
Nghĩa nhơn quấn giữa đồng tiền
Cái danh, cái lợi đem xiềng xích nhau

Một hôm nước rẽ chân cầu
Một hôm đất bỗng trắng màu thời gian
Gió rơi vách đá đại ngàn
Lửa rơi xuống nỗi bàng hoàng tử sinh

Về ngồi gột vết điêu linh
Soi vào trong bỗng thấy mình hiện thân

Huỳnh Văn Mười K7

1 nhận xét: