Thứ Năm, 3 tháng 4, 2014

CHUYỆN NGÀY XƯA




(Thân tặng Huỳnh Văn Mười )

Thôi ta về bến cũ Đông Giang
Còn đủ bốn mùa rưng rức nhớ
Thời đôi tám nép gốc phượng hồng lòng bỡ ngỡ
Nắng sân trường lồng lộng áo em bay

Có rượu nồng đâu mà ta ngất ngây say
Sắc hương nào đây bay vào hồn mở cửa
Có phải là yêu làm sao ta biết ...
Cớ sao mình cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ

Những đêm thật dài nắn nót câu thơ
Ngại ngùng gởi em người chưa quen biết
Phượng vẫn hồng tươi trong trời xanh biêng biếc
Sao vui buồn bất chợt hồn ta

Đường tương lai còn vời vợi khơi xa
Biết có duyên gì sao cứ thương cứ nhớ
Mỗi độ hè sang nhìn phượng hồng tươi nở
Sao lòng mình yêu chỉ một mùa đông ...

Nguyễn Tấn Lực K6

1 nhận xét: