Thứ Bảy, 1 tháng 3, 2014

NGÀY XA XƯA...


Theo dấu cát ta tìm về dỹ vãng
Lối cũ trường xưa hoang vắng u sầu
Nắng vẫn xuống úa vàng cây phượng nhỏ
Ta vẫn đi tìm ... nào biết tìm đâu ?

Gom hết nắng hong vàng miền ký ức
Xưa thật là xưa sao chẵng phai nhòa
Dấu chân đó vẫn còn in trên cát
Nhớ không em ngày mình học .. lớp ba...?

Theo năm tháng dáng mai tròn tuổi mộng
Áo học trò ướt sũng những vần thơ
Mây cửa lớp mắt nai buồn hoang dại
Mùa tròn trăng ... trăng đẹp đến không ngờ ...

Em còn nhớ còn thương về kỷ niệm
Những ngày vui xa lắc thuở  học trò
Ta vẫn nhớ ... sao nhớ hoài ... chẵng biết !
Dù bây giờ còn là những tàn tro...

Nguyễn Tấn Lực K6

3 nhận xét:

  1. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  2. Đọc bài thơ anh thật cảm xúc vô cùng.
    Nắng vẫn xuống úa vàng cây phượng nhỏ
    Ta vẫn đi tìm ... nào biết tìm đâu ?
    Vâng, chẳng biết tìm đâu, chỉ còn trong tim nỗi nhớ nhung ngày ấy khôn cùng. Cảm ơn tác giả NTL đã gọi ta về với kỉ niệm ngày xưa.
    Chỉ với "Ta vẫn đi tìm...nào biết tìm đâu?" sao nghe như cả một không gian của khung trời Đông Giang ngày ấy hiện về. Có một gã tình si theo dấu chân ai trên bãi cát vàng. Có một người tình si để tình mình chảy trên "những vần thơ" lai láng. Biết tìm đâu kỉ niệm đã xa rồi !
    "Ta vẫn đi tìm...nào biết tìm đâu?" sao cứ nghe nằng nặng ở bên trái ngực mình. Ta như muốn gào lên cho vơi đi cái nhớ nhung đã trĩu trong lòng.
    "Ta vẫn nhớ ... sao nhớ hoài ... chẳng biết !" . Vâng, chẳng biết vì đâu làm nhói trái tim đau. Có lẽ do "miền kí ức" gọi về, có lẽ do "mắt nai buồn hoang dại" của ngày xưa.
    " NGÀY XA XƯA ..." thấm đẫm cái buồn nhung nhớ, một tiếng kêu "xé lòng" trong nỗi nhớ miên man. Còn chi đâu anh ơi, còn chi đâu em ơi ! Tất cả chỉ còn là dĩ vãng.
    Có lẽ tác giả thường yêu thương, chăm chút cho hoài niệm của mình.Thế nhưng ngạc nhiên làm sao là tác giả hoài niệm thật tuyệt vời mà tác giả lại chẳng về gặp mặt những "NGÀY XƯA THÂN ÁI" của ngày kỉ niêm "50 NĂM". Âu đó có phải là một khiếm khuyết chủ quan chăng ? Thôi trách làm chi, có lẽ "mỗi nhà mỗi cảnh".
    Dù sao thì "NGÀY XA XƯA ..." vẫn đậm nỗi buồn của một tâm hồn đang thổn thức gọi giấc mơ về. Có "nắng úa vàng", có "cây phượng nhỏ", có dấu chân ai trên cát vàng trường Đông yêu dấu. Và nói như PTHX nơi trường Đông Giang ấy có "...ai bâng khuâng vò nát lá sân trường. Ai vụng về trao ánh mắt yêu thương. Và ai đó nhìn cuối đường thờ thẩn" (Tháng chín - Ai có về qua đó. PTHX k6). Có lẽ NTL cũng đã "nhìn cuối đường thờ thẫn" chăng, nên trong anh cho đến bây giờ vẫn réo gọi "Ta vẫn đi tìm ... nào biết tìm đâu ?" Thật là huyền mộng !
    Nếu anh cho phép thì người viết những dòng này xin có ý kiến về câu đầu của khổ thơ cuối một tí.
    "Em còn nhớ còn thương về kỷ niệm
    Những ngày vui xa lắc thuở học trò
    Ta vẫn nhớ ... sao nhớ hoài ... chẳng biết !
    Dù bây giờ còn là những tàn tro..."
    sửa từ "còn" thành từ "có" viết là " Em có nhớ có thương về kỉ niệm" nghe nó tha thiết và nó đau đau trong trái tim hơn phải không.
    Đôi dòng để chở nỗi lòng theo những vần thơ của anh, nếu có gì "khuyết" mong cảm thông cho. Thân ái chào tạm biệt anh.


    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Xin cám ơn bạn Khanh Tran rất nhiều đã chia sẻ về nội dung bài thơ.
      Xin trân trong cám ơn bạn

      Xóa