Một bài thơ ngày
nào tôi cũng viết
Đã nửa trăm năm
chưa được câu nào
Những con chữ
ngo ngoe liền giãy chết
Như sao băng
ngắn ngủn thoáng đời sao
Yêu tổ quốc tôi
cũng là người lính
Nhưng lại là
người lính phía bên kia
Mãi mò mẫm giữa
lòng đêm cuộc chiến
Chừng sáng ra
thì bước trật bước trìa
Đời đã thế đời
coi như trớt huớt!
Về làng xưa yên
phận gã nhà quê
Họ hàng cũ có
thân mà chẳng thuộc
Chuyện xưa sau
thành kẻ đứng bên lề
Nhiều lúc thấy
ươn hèn không thể tả
Sống cứ như đang
tự tử từng ngày
Sao chẳng được
như con tôm con cá
Giữa ao hồ sông biển tự do bơi!
Một bài thơ ngày nào tôi cũng viết
Viết không xong lảm nhảm mãi thành kinh
Quá đỗi vô tâm em đâu thèm biết
Tôi lưu vong trên chính cố hương mình
Nguyễn
Đăng Trình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét