Thứ Bảy, 15 tháng 3, 2014

BÓNG CHẬP CHỜN





Kính tặng Giáo Sư Đoàn Thị Nhỏ
Thầy dạy Việt Văn của tôi.
***

Cõi Đông Giang, cõi Người _ Ta
Lối về cố xứ mù sa sa mù
                                    ***

Phù thế công danh bóng chập chờn
Âm trầm bụi rũ sạch trờn trơn
Sóng lớp hồng trần rêu mốc thếch
À ra cõi thế có gì hơn

Thân lữ cô hương giữa dặm trường
Phấn trắng thầm bay điểm mái sương
Chèo chống thuyền ơi con nước cạn
Khô khốc nhành mai khóc bụi hường

Trăng trẻ nguyên tiêu sầu quạnh quẽ
Phiêu bồng ngày cũ bóng nghiêng che
Tóc đưa hương bưởi hồi guốc gỗ
Nam Ai âm vọng giữa trưa hè

Hoàng hạc vời xa trống lầu không
Hải âu phi xứ cánh bềnh bồng
Cội hòe thuở nọ còn ai tựa
Hay đẩy phận đưa bặt vân mồng

Mấy bận hàn âm nậm rượu cay
Tất bật đời thường thoảng gió bay
Phiên đò lỡ chợ còn y đó
Rốc trọn hồ trường ai có say

Rốt ráo buồn trông kiếp thờn bơn
Có còn đâu hỡi tuổi dỗi hờn
Còn gì chi nữa trường sân cát
Phù thế công danh bóng chập chờn

Thạch Thảo viên, Wednesday, March 12, 2014
Vũ Đan Huyền K7


CÕI ĐÔNG GIANG
Đoàn Thị Nhỏ
Thân tặng các em học sinh ĐG của tôi


Chúng ta xa nhau hằng bao cây số,
Nối hết cánh tay đến mấy vòng ôm,
Những chuyện áo cơm không còn thắc thỏm,
Phù thế công danh hết bóng chập chờn.

Những lần gặp nhau mừng mừng vội vội,
Năm bảy ly bia vơi chút nhớ thương,
Ta lắng nhìn nhau không còn thăm thẳm,
Dấu hỏi ngày nào hết chỗ lửng lơ…

Ta thèm một đêm trắng cùng chén rượu,
Giữa nước giữa trời cất tiếng hát vang,
Lòng ta lòng em ngút ngàn bao nỗi,
Muốn níu vầng trăng thả vút lên trời!

Ta từng nhìn mình qua trăm viên thuốc,
Cứ tưởng một lần thôi hết phiền đau,
Mắt nào của em, lời nào của gió:
Vàng đá một đời sao nỡ xa nhau?!

Hãy cạn cùng nhau chén đời ngọt đắng,
Chén này mừng em nhận tuổi của mình,
Chén này mừng ta thôi niềm quay quắt,
Tôi đi tìm tôi giữa cõi phong trần!

Hãy cảm ơn nhau nhờ niềm hạnh ngộ,
Gần bốn mươi năm đâu phải ngắn ngày?!
Rêu bụi cuộc đời thổi bay theo gió,
Ta vỗ tay reo viên mãn nụ cười!

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét