Khi ta già ... nhìn ta ... chán ngắt !
Cứ mơ hồ… cứ tưởng còn ngon
Vươn chân tay ... khớp kêu răn rắc
Buồn làm sao ! Phong độ đâu còn
Khi ta già trở trời trái gió
Đôi lúc vui đôi lúc thật rầu
Trông cái gì cũng chê cũng ngán
Thuở hiên ngang giờ mất tiêu đâu
Khi ta già bước cao bước thấp
Chẳng làm sao ểnh ểnh xìu xìu
Thời oanh liệt bây giờ mất biệt
Tức cái mình chỉ biết buồn thiu
Khi ta già thích hay đàn đúm
Thích lân la quán sá cà phê
Ngựa giang hồ bây giờ mỏi vó
Ngồi suốt ngày trò chuyện tỉ tê
Khi ta già ta hay tiếc nhớ
Tiếc mà chi xuân đã xa rồi
Xuân trời đất ngàn năm vẫn đẹp
Xuân đời người chỉ có thế thôi !
Khi ta già ... ta buồn ghê lắm !
Ngẫm đời người như giấc mơ qua
Chẳng mấy chốc ngày xanh đã hết
Còn câu thơ chung rượu chén trà....
Nguyễn Tấn Lực K6
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét