Phan Thanh Cương
VỀ TRƯỜNG XƯA
Trường ơi! Tôi về đây
Nhớ tôi không? Mà gió xuống sân đầy
Cây có hay gì mà lung linh lá
Hành lang dài như dang đôi tay...
Một mình ôm hết không gian xưa
Thầy, bạn bè đâu, chẳng về chia?
Chia ra trời đất cho nhỏ lại
Để bớt mênh mông một buổi chiều.
Trường vẫn xưa và người rất mới
Có ai nhìn tôi như khách xa
Tôi lạc vào chính nơi thân thiết nhất
Mình ngồi, mình đứng, những phôi pha
Xưa ngồi làm thơ trên lá
Đứng nhìn lá rơi tóc ai
Ngày ấy có người đi giữa hai tà áo
Tôi thấy thơ mình cùng, trước, sau, bay
Áo học trò như bông gạo trắng
Thả sân trường làm mây lung lay
Tôi đi thay đổi bao màu áo
Áo xưa mình mặc – trắng hôm nay...
Trường ơi! Tôi về đây
Nhớ tôi không? Mà gió xuống sân đầy
Cây có hay gì mà lung linh lá
Hành lang dài như dang đôi tay...
Một mình ôm hết không gian xưa
Thầy, bạn bè đâu, chẳng về chia?
Chia ra trời đất cho nhỏ lại
Để bớt mênh mông một buổi chiều.
Trường vẫn xưa và người rất mới
Có ai nhìn tôi như khách xa
Tôi lạc vào chính nơi thân thiết nhất
Mình ngồi, mình đứng, những phôi pha
Xưa ngồi làm thơ trên lá
Đứng nhìn lá rơi tóc ai
Ngày ấy có người đi giữa hai tà áo
Tôi thấy thơ mình cùng, trước, sau, bay
Áo học trò như bông gạo trắng
Thả sân trường làm mây lung lay
Tôi đi thay đổi bao màu áo
Áo xưa mình mặc – trắng hôm nay...
CÕNG EM
Thương em tôi cõng qua sông
Nước sông vừa đủ đèo bồng chút thôi
Nửa em dính với nửa tôi
Cõng em – em cõng – lưng trời – cõng mây
Nụ cười em, gió ngang vai
Tiếng chân rẽ nước thành hai nụ cười
Cõng em chồng nắng lên đôi
Nhẹ như lau lách vẫy lời yêu thương
Em đi cha mẹ chỉ đường
Tôi đi em chỉ về phương đợi chờ
Cõng em, giờ cõng qua thơ
Thơ như sông cũ chia bờ để trôi
Ngực em còn ấm lưng tôi
Mưa khuya có lạnh nửa người không em?…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét