CÁT TRẮNG
Rồi mai mốt em lại về An Hải
Ghé bờ dương vọc cát trắng ngày xưa
Nghe sóng vỗ lật từng trang giấy cũ
Tóc phù sa gội trắng đã bao mùa
Ta chỉ tiếc chẳng được làm thi sĩ
Úp mặt vào cát trắng ngỡ lưng mây
Ôm triền dốc xoãi mình rau muống biển
Đếm dấu chân còng gió gởi qua ngày
Vẫn cát trắng, và em, và kỷ niệm
Chảy nôn nao qua nửa cuộc đời mình
Đã đuối sức giữa vòng quay năm tháng
Chỉ còn em và cát vẫn nguyên trinh
Rồi mai mốt em lại về An Hải
Gởi giùm ta một sắc cát ngày sau
Từng hạt ấy đã gieo mầm vĩnh cửu
Dẫu nắng mưa thầm lặng nở muôn màu
NGHĨ VỀ THÁNG BẢY
Nghe gió biển thổi cồn cào tháng Bảy
Rặng san hô thấm đỏ biết bao lần
Trong dáng đứng đã tượng hình đất nước
Mẹ cầm tay lịch sử mấy nghìn năm
Biển sửng sốt dội vào bờ im lặng
Nguội ngắt rồi đâu đó ngực nhân danh
Xương máu của ai kia có làm nên cơm cháo
Nên chóng quên nước mắt nhỏ đầu gành
Chỉ có mẹ suốt một đời ngóng biển
Rút tim gan gởi về đó lâu rồi
Hai đứa con ở hai đầu Nam, Bắc
Phận nghèo hèn mới hiểu được mẹ thôi
Không có máu bên kia và máu bên này
Máu nào cũng tưới hồng cho Tổ quốc
Còn một chút lương tri và tỉnh thức
Đừng bao giờ đặt nhầm chỗ những lằn ranh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét