VƯỜN XƯA
1981
Em đến, vườn anh dìu dịu nắng
Khoảnh vườn thân quen tự bao giờ
Hai cây ổi vừa đơm nụ trắng
Đã thơm hương trái chín hôm xưa.
Em nhớ có lần anh gửi cho
Một gói điều ươm nắng tháng tư
Chừ lá điều xanh thay áo mới
Trước ngõ nhà anh đứng đợi chờ.
Em đến, vườn anh cúc nở hoa
Bao nhiêu là bướm lượn gần xa
Ấm nắng, cúc vàng hơn chút nữa
Hương say từng nụ, thắm từng hoa.
Anh dẫn em đi khắp cả vườn
Lời anh trầm lắng những yêu thương
Đôi má em hồng sau lá biếc
Em cúi nhìn hoa hay nghe hương.
Có gì nhè nhẹ mà rất sâu
Cứ ở trong em tựa buổi đầu
Không dám nhìn anh, em khẽ nói
Vườn anh đẹp quá, ai hay đâu!
Quen nhau tự thuở còn đi học
Nhà gần như trong chuyện Núi Đôi
Nhưng mỗi lần anh mong em đến
Em cứ cười rồi hẹn mãi thôi…
Em làm cô giáo, anh đi học
Những lá thư về vẫn nhớ nhau
Hai mươi tuổi đẹp tròn như mộng
Chút thoáng buồn qua trong mắt nâu.
Tan tác, gia đình em đi xa
Bỏ núi mù sương, bỏ phố Đà
Lưu luyến người đi em chẳng nỡ
Lòng em ở lại với đời qua.
Anh cứ lặng im, em đợi chờ
Vườn anh hoa cúc nở bao lần
Anh không nói được lời thương mến
Nên nụ tình xanh hoài ngây thơ.
Rồi chiều xuân nay em đến thăm
Lần đầu _run rẩy _tựa xa xăm
Có bao nhiêu tiếng đời lay động
Có phút giây mà như trăm năm.
Thôi vĩnh từ nhau, thôi nhé anh
Là em, sương khói vốn mong manh
Em bên ni một dòng sông lở
Giữ được mình, đâu giữ được anh.
2012.
Em đến, vườn anh xa khói mây
Đường xưa hoa nắng mịt mùng bay
Phố đẹp, người đông chừng hơn trước
Thoắt ngẩn ngơ tìm dấu một vòng tay
Chị Ơi!
thân tặng chị TTNB K8
Chị ơi mắt biếc ngày xưa ấy
Chị ngó về đâu để lỡ lầm
Đêm tàn nguyệt tận em thương chị
Quỳnh hương héo tay người vô tâm !
Cung đàn chị lướt mười tay ngọc
Thanh âm xôn xao về ngân rung.
Không dưng oan trái thành thương nhớ
Để tiếng đàn rơi _xuống não nùng
Ai người trở lại Đông Giang ấy
Thắt một loài dây để chị nằm.
Đong đưa thân phận nghìn năm cũ
Chị cứ bình yên, em cứ đau …
Hà Lệ Hà K8
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét