Thứ Tư, 19 tháng 2, 2014

ĐẶC SAN 50 NĂM - MẸ VÀ ĐÔNG GIANG




Vi Nguyễn và Mẹ

Mẹ tôi được sinh ra và lớn lên tại mảnh đất miền Trung đầy nắng và gió. Mẹ đã vào Sài Gòn cùng với người bạn thân nhất của mình và mẹ đã rất thành công ở thành phố ồn ào và náo nhiệt này. Cả ba chị em tôi đều được sinh ra ở Sài Gòn hoa lệ. Thời thơ ấu, Đà Nẵng trong tôi chỉ la một miền quê nghèo khó, bão lũ mà không biết rằng đó là tình yêu lớn nhất của mẹ. Tôi không biết cuộc sống của tôi sẽ thế nào nếu như ngưòi bạn thân nhất của mẹ không rời khỏi mẹ.
Mặc dầu mẹ tôi rất cứng rắn khi đưa tiễn người ấy ra sân bay, nhưng khi trở về nhà không ngày nào mẹ không đọc quyển lưu bút mà những người bạn của mẹ viết cho mẹ ngày mẹ rời Đà Nãng. Từ lúc ấy mẹ bắt đầu nói về Đà Nãng, về những người thầy, người bạn thời thơ ấu. Mẹ nói rằng, mẹ không thể tiếp tục sống ở thành phố này một chút nào nữa, chỗ dựa tinh thần duy nhất ở nơi đây không còn nữa, mẹ phải về Đà Nẵng bằng mọi giá. Mẹ đã lần hồi trong kí ức để tìm kiếm lại những địa chỉ xưa cũ từ trong những vần thơ, những câu chữ mà những ngưòi bạn thời thơ ấu đã viết cho mẹ. Mẹ xây dựng lại từ đầu.
Rồi mẹ đã tìm mọi cách để mua lại ngôi nhà cũ, nhưng không thành, mẹ quyết định mua ngôi nhà nhỏ ngay gần ngôi trường mẹ đã học hồi xưa và nói rằng mong ước của mẹ bây giờ là cả ba tụi con phải vào bằng được ngôi trường đó, ngôi trường mẹ đã học hồi xưa. Mặc dầu tôi có thành tích học tập rất khá, rất nhiều người khuyên mẹ tôi nên cho tôi thi vào Phan Châu Trinh hay Lê Quý Đôn, nhưng mẹ nhất định không chịu. Mẹ nói rằng nếu tôi thật sự muốn làm mẹ tự hào thì thủ khoa Hoàng Hoa Thám là được rồi. Tôi thi vào trường với số điểm khá cao và trở thành thành viên của ngôi trường trong tim mẹ. Rồi lần lượt em trai tôi, rối em gái tôi cũng vào học ngôi trưòng ấy. Vậy là cả bốn mẹ con tôi đều cùng học một trường. Mẹ nói vậy là ước nguyện của mẹ đã hoàn thành.
Tình yêu thương của mẹ dành cho quê hương và trường cũ đã làm cho tôi thêm yêu thương mảnh đất và ngôi trường này. Bây giờ ai hỏi tôi là người nào, tôi nói tôi là người Đà Nẵng. Từ một con nhóc nghịch ngợm, phá làng, phá xóm - tôi đã trở thành cô gái Đà Nẵng hồi nào không hay. Và giờ đây đang cách xa Đà Nẵng nửa vòng trái đất, nơi đất khách đầy cạm bẫy, tôi vẫn luôn cố gắng học tập và giữ gìn những giá trị văn hoá dân tộc, và của ngưòi miền Trung. Lời dặn dò của mẹ lúc nào cũng ở bên tôi : Ráng học để về làm cho thành phố nghen con. Ai cũng muốn học để ở lại làm việc, con tôi ráng học để trở về....
Mẹ tôi là thế, một thời "kêu mưa gọi gió" ở thành phố, mà khi trở về trường cũ, quê cũ lại trở thành " Vân ù", không nói, lúc nào cũng nhoẻn miệng cười....bởi vậy người thầy thương yêu của mẹ đâu có bao giờ tin rằng mẹ tôi đã có lúc làm chủ cả trăm người thợ nên Bác vẫn thường lo lắng cho mẹ tôi như lo lắng cho "con Vân ù" lúc nào cũng nhoẻn miệng cười toe toét hơn 40 năm về trước.
Nhân ngày của mẹ, tôi kính gửi tặng mẹ bài viết này và cũng qua đây xin cảm ơn những người bạn của mẹ, những người đã ở bên mẹ, giúp mẹ tìm lại niềm vui cuộc sống, an ủi, chăm sóc mẹ tôi khi tôi không có ở nhà.
Và lời cuối cùng tôi muốn nói với mẹ là: Con sẽ luôn cố gắng học tập và tích lũy kinh nghiệm để trở về làm việc cho quê hương, và con sẽ luôn phấn đấu là niềm tự hào của mẹ. Mẹ luôn là niềm tự hào của con. Mẹ ráng giữ gìn sức khoẻ đợi ngày con thành công nghen mẹ. Nhớ mẹ nhiều.
Con của mẹ,

Vi Nguyễn (con của Nguyễn Thị Lệ Vân K6) 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét