Thứ Bảy, 8 tháng 2, 2014

ĐẶC SAN 50 NĂM - Chùm thơ vui ba vợ


I. VỢ LỚN



Em chẳng thích làm vợ lớn đâu,
Lớn để làm chi, chuốt lắm sầu,
Yêu thương âu yếm dành cho họ,
Riêng để phần em lắm nổi đau.
Cũng là phận gái giống như nhau,
Hơn nhau chỉ có mâm trầu cau,
Cớ sao gối chiếc phòng đơn lẻ,
Má tựa môi kề trong chiêm bao.
Làm thân vợ lớn được ngồi cao,
Được bẩm được thưa được hỏi chào,
Ăn trên ngồi trước cùng người lớn,
Nhưng chẳng bằng ai dẫu ngả sau.
Ván đã đóng thuyền nay còn đâu,
Aó mặc làm sao quá khỏi đầu,
Đi đứng ngồi nằm đều trông hướng,
Khổ thân số kiếp phận làm dâu.
Em chẳng thích làm vợ lớn đâu,
Để thôi lả chả những dòng châu,
Để không hứng chịu bao sầu khổ,
Để được bờ vai gối tựa đầu.


II. VỢ NHỎ (ở VN)



Tuy nhỏ nhưng em được cưng chìu,
Cùng giường cùng chỏng với chồng yêu,
Sửa túi nâng khăn chàng khuya sớm,
Tối lửa tắt đèn đở quạnh hiu.
Trở lạnh vào đông có ngại gì,
Sấm chớp giông to cũng chẳng chi,
Có chồng bên cạnh cùng thủ thỉ,
Dẩu trời có sụp vẫn ngủ khì.
Lắm lúc cũng buồn thân phận thấp,
Ăn cổ ngồi sau, đi cuối đầu,
Trầu bưng rượu rót vừa thưa bẩm,
Cổng trước không vào bước ngả sau.
Ở đời sao lại phân thấp cao,
Kẻ cả ngồi trên nào được sướng,
Người thấp được yêu lại vướng sầu,
Thương thay những kẻ trót qua cầu,
Ván đã đóng thuyền do số phận,
Nào đâu muốn chọn thấp hay cao.

III. VỢ NHỎ

(ở Mỹ)



Lớn nhỏ như nhau, mầy và tao, (you and me!)
Chồng thích thì chia (share) mầy một nữa,
Tao cũng đi tìm chút riêng tao,
Xứ Mỹ tự do chẳng có sao,
Của chung của chạ đều như nhau,
Không phân cao thấp, không lớn nhỏ,
Cứ sống bên nhau, ắt ngọt ngào,
Chẳng phải quê mình mà chịu đựng,
Mang danh vợ lớn bị dửng dưng,
Vợ nhỏ lại buồn thân phận thấp,
Để rồi muôn thuở chẳng dứt đau.

Huỳnh Thị Thùy K10

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét