Thơ rơi nhặt lại, Đà Nẵng 1975
đời còn phụ kẻ tài hoa
anh từ giã văn chương, đốt sách
từ giã các em, Thầy trò xa cách
trường cũ bạn hiền, mờ khói thuốc bay
đã hết thời, ta làm nghề Thầy giáo
gã kỹ sư, uốn nắn những tâm hồn
đem tim phổi, hát cho đời lớn mạnh
nay xa nghề, dừng lại buổi hoàng hôn
những ngày dài, dầu sao cũng khổ
cám ơn em, bữa cháo bữa rau
ta nương nhau, qua thời mạt vận
ta có nhau, đời cũng đỡ buồn
buổi đổi đời, không dung kẻ sĩ
mất dạy vô lương, chưa phài cùng đường
ta còn em, hồng nhan tiểu muội
em còn ta, chàng thi sĩ dễ thương
NGUYỄN ĐÔNG GIANG
(Thầy Nguyễn Văn Ngọc )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét