Ký Ức Thuở Học Trò 1
Ngày đi học mẹ cho tiền ăn sáng
Ta dành mua quà bánh cho em
Em thích ... ta chiều ...đâu có ngại
Nhìn em vui ta cũng vui rồi
Khuôn mặt đẹp đôi mắt tròn ... cũng đẹp
Chiếm hồn ta, không thương được? Dễ gì !
Nhận lấy quà em nghía qua chút xíu
Rồi tỉnh queo đứng dậy lạnh lùng đi ...
Và cứ thế ta chẳng buồn chẳng giận
Vẫn “hành quân” tìm hoa trái cho em
Đường vào yêu biết rằng đâu có dễ
Để em vui khó khăn mấy chẳng nề
Ôi sung sướng cái thời con gái
Trời sinh ra cứ như ...để được hầu!
Ta "lời" chút là nụ cười thân ái
Là vui rồi nào có nghĩ gì đâu!
Ta kiên nhẫn cứ " trường kỳ mai phục"
Mong có ngày " toàn thắng ắt về ta "
Sao em cứ như con nhạn là đà
Chẳng chịu ngã vào vai ta ... mới tức!
Buồn tình quá ta lặn luôn mấy bữa
Sân trường vắng hoe em dáo dát tìm
Nấp gốc phượng ta thấy lòng sương sướng
Như vẫn còn nguyên hy vọng tràn trề…
Ký Ức Thuở Học Trò 2
Ta ngu ngơ em nói gì nghe nấy
Sợ buồn em nào đâu dám trái lời
Phe dại gái chắc tên nào cũng vậy
Bên em rồi hồn cứ tưởng trên mây
Ngẫm lại mình đúng thứ thiệt thơ ngây
Bị dính chấu cứ tưởng lầm ... ngon lắm
Cái mi dài đôi môi hồng má thắm
Mắt đen tròn làm sao thấy không thương?
Thư viết cho em vàng sắc thu vương
Em "phớt tỉnh ăng lê" cho vào cặp tắp
Dường như chỉ mê me xoài ổi cốc
Lá thư tình chẳng đọc chẳng thiết tha
Cũng tại cái mình ... khờ giống cái ta
Thấy em cười cười cứ lầm tưởng bở
Cái cổ chờ dài mới biết mình bị hớ
Cũng may thương tình em cho miếng tình yêu ...
Ký Ức Thuở Học Trò 3
Tan trường về em nhí nha nhí nhảnh
Ta bám theo như bóng với hình
Bỗng giậm chân em dỡ chứng thình lình
Mặt hình sự ... coi thương hỗng nỗi !
Chợt phút giây lòng ta bối rối
Hiểu ý liền ... nè quà bánh...thưa em !
Ẹo ẹo cái chiêu hờn giận cũ mềm
Của con gái ta ngu sao không biết !
Chiêu dụ khị bền lòng đâm ra hay thiệt
Khó kiểu gì thì ta phải lì thôi
Đường "chinh phục" gian nan lắm lúc toát mồ hôi
Vì em quá khôn thường đổi thay "phương án"
Lúc cứng ... lúc mềm ... lúc nào ... cũng ráng
Cứ kiên trì em thấy cũng thương thôi
Dường như cuộc tình khi đã lên ngôi…
Là lúc ... ta hết đường dòm ngang ngó dọc...
Trời đã thương cố công rồi cũng được
Giờ ta thật ngoan trong cái rọ ngọt ngào !
Nguyễn Tấn Lực K6
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét