Năm mươi năm cuộc đời, biết bao nhiêu câu chuyện đã đi qua tâm
thức mỗi người mang đủ màu sắc của hỷ, nộ, ái, ố, ai, lạc, dục. Trong vô vàn
tình cảm ấy hẳn không thiếu dấu ấn Đông giang dù là thương hay ghét vẫn luôn là
kỷ niệm.
Đã là kỷ niệm thì không mấy ai quên, chất
chứa trong lòng chờ có dịp là tay bắt mặt mừng thổ lộ cho nhau bằng thích. Ngày
sinh nhật thứ năm mươi của trường, mỗi chúng ta đều đã được nhắc nhớ trong thời
gian gần đây, kèm theo ý nguyện thai nghén một Đặc San kỷ niệm kết tinh tiếng
nói của thầy và trò từ mọi miền đất nước, từ các nơi xa xôi cùng hội tụ hướng
về mái nhà chung Đông Giang Quận Ba Đà Nẵng.
Nếu tìm thấy được trong Đặc San này vài câu thơ
hay, đôi ý nghĩ đẹp, chút tâm sự dễ thương thì quả đã là điều may mắn. Làm nghệ
thuật, đạt được hiệu quả là mục tiêu của nhà văn, nhà thơ, còn ở đây là thầy cô
giáo cũ cùng với các cựu học sinh đang là ông,bà nội ngoại của một bầy cháu lủ
khủ với những tâm tình vụn vặt vốn đã có duyên gắn bó với trường tròn nửa thế
kỷ đã qua, còn thương thầy, nhớ bạn, mến trường.
Giá như đâu đó những bài thơ, bài viết đã có
sẵn, kết quả của một lắng đọng tâm hồn, một phút suy tư, một cảm hứng bất ngờ,
bây giờ cùng nhau góp nhặt lại cho vào đặc san thì tương đối dễ cho mỗi chúng
ta nhưng nếu phải huy động góp bài trong một thời gian qui định mặc dù đề tài
không hạn chế vẫn là điều khó nhọc chỉ vì phần đông mọi người đều bị chi phối
bởi nhiều vấn đề trong cuộc mưu sinh.
Từng ngày từng ngày mong đợi …, tuy vậy sau bao
nhiêu lai rai hẹn lần hẹn lửa rồi cũng có được đôi ba chục bài vừa cận ngày cận
tháng. Lại một cái khó nữa là phần lớn các bài nhận được ở dạng viết tay. Viết
xong, gác bút, dĩ nhiên bài cũng đã được đọc đi đọc lại nhưng bằng cái nhìn
quen mắt, nghe quen tai của chỉ riêng mình người viết. Đến khi được lên khuôn, bài
đã trải qua bao nhiêu công đoạn, công khó chưa được nghĩ tới nhưng cái chuyện
đầu tằm đối với trăm dâu ắt là khó tránh. Lại cũng thêm một điều đáng tiếc khi
một số bài không còn giữ được nguyên vẹn hình hài từ tay “mười hai bà mụ” Thật
là tội nghiệp cho đầu tằm ở đây, dăm ba đứa trốn đâu cho khỏi áp lực của cuộc
sống, vẫn đang âm thầm tự nguyện, chẳng ai bảo ai mà chỉ biết vì gắn bó với hai
tiếng Đông Giang, nắm chặt tay nhau đi tới chờ đón nụ cười ngày khai hoa nở
nhụy của công trình!
Vì gắn bó với trường nên thầy cô, bạn
hữu càng có lý do trách cứ khi đặc san còn nhiều điều không như ý! Nhưng theo
thiện ý của chúng em thì chắc chắn rằng càng gắn bó với trường càng thương yêu nhau hơn và càng xin cho nhau cau bảy bổ ba,
giữ tròn trái ấu để Đặc San Đông Giang năm mươi tuổi luôn là món
quà kỷ niệm dễ thương. Đối với thầy cô, nhóm thực hiện chúng em vẫn là
học trò, đối với đồng môn, chúng mình luôn học hỏi lẫn nhau.
Trước khi bước vào Đông Giang trong ký ức từ những ngày đầu trơ
trọi trên đồi cao gió cát cho tới bây giờ mái trường duyên dáng nấp dưới vòm
cây xanh tươi mát, hai cánh cỗng kẽo kẹt mỗi ngày còn mang nặng hai chữ ĐG, xin
Quý Vị hãy cầm lấy một miếng trầu:
Trầu nầy, trầu quế, trầu hồi
Trầu loan, trầu phượng, trầu
tôi, trầu mình
Trầu nầy, trầu tính,
trầu tình
Trầu nhân, trầu nghĩa,
trầu mình với ta.
Trầu
này têm tối hôm qua,
Giấu
cha giấu mẹ đem ra mời chàng ....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét