Các em thân mến,
Các Em học ở Đông Giang, cô
thầy công tác ở Đông Giang, qua từng dãy lớp đến các bàn giấy văn phòng. Chúng
ta đi vào chung một cỗng, sinh hoạt chung dưới một mái trường, trường Đông Giang,
ngôi trường đã không có sẵn để mời chào thầy trò mình!
Từ vài gian đơn sơ thuở ban
đầu thấp khuất dưới lũng sâu, thiên di lên đồi cao gió cát, ngôi trường đã hình
thành có sự đóng góp tài lực của phụ huynh các em, công sức bằng bàn tay của
chính các em trong thời kỳ xây cất. Chuyển vận sắt thép, cát sạn, đá dăm,
các vật liệu xây dựng, các em đã tham gia không mệt mỏi, chai tay, xây xát thịt
da thậm chí có em còn giữ lại vết sẹo trên môi làm kỷ niệm!
Ngôi trường lớn từng ngày,
thay da đổi thịt từng giai đoạn, trải qua thiên tai, binh biến rồi cũng chính
các em góp một phần không nhỏ trong công tác sửa sang bàn ghế, san lấp hầm hố,
di dời các xác xe phế thải, xóa sạch tàn tích của một cuộc đổi thay.
Từ những ngày trơ trọi, bộ mặt sân trường đã được trang điểm bằng cây xanh do
chính các em vun trồng chăm sóc, đâu đâu cũng có dấu tích đóng góp của các em.
Tại ngôi trường này ngày ngày thầy trò cùng sinh
hoạt trong bầu không khí hiền hòa sinh động, các em đã tạo được cho mình kiến
thức, phẫm hạnh, tạo cho ngôi trường trở nên tên tuổi qua các thành tích giảng
dạy, học tập, sinh hoạt hiệu đoàn, diễn hành, thể dục thể thao văn nghệ, màu cờ
sắc áo Đông Giang luôn được các em nêu cao. Nửa thế kỷ trôi qua, biết bao nhiêu
là kỷ niệm, bao nhiêu là cảm tình nẩy nở hẳn vẫn còn đậm nét trong tâm khảm mỗi
người.
Đặc San Đông Giang kỷ niệm năm
mươi năm ngày thành lập trường đang trong thời kỳ thai nghén mong được đón nhận
từ khắp tất cả các em những vụn vặt tâm hồn thương nhớ buồn vui. Các
em viết cho con các em đọc, các em kể cho cháu các em nghe, không giấu giếm
với bạn bè và sẵn sàng cho thầy cô cùng chia sẻ.
Phần các thầy cô, ai thầy
không dám nói chứ riêng thầy không biết có còn được đón nhận Đặc San lần tới nữa
không.... Chuyện của thầy, thầy đã kể cho các em rồi đó, các em chưa đọc đó
thôi. Viết đi các em. Các em viết như lưu bút ngày xanh mỗi độ hè về, ve kêu
phượng nở. Dù chỉ một tiếng thở dài luôn vẫn là kỷ niệm.
Đặc San đang chờ ngày khai
hoa nở nhụy đúng với khai sinh, không còn lâu nữa. Bài viết xong, các em gửi
cho cả ba địa chỉ sau đây, chắc như bắp, không thất lạc đi đâu hết.
Nhân đây thầy cũng gửi các em đọc mấy giòng trao đổi giữa thầy với
Ngọc Bích về bài XÓM QUẠT do bạn Đặng Ngữ viết, tình cờ thầy được đọc và hình
như đã có chuyển đến các em. Đọc để thấy không làm sao quên được dù chỉ một
hình ảnh nhỏ đã in sâu trong ký ức thuở nào mhững ngày tháng cũ.
Thân mến chào các em. Chúc
các em và gia đình an vui hạnh phúc.
Thầy Nguyễn Bang
Thầy Nguyễn Bang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét