Mến tặng các học sinh trường Thầy Bắc, Mỹ Khê, Đà Nẵng, trước 1950
lâu quá, không về thăm lại Mỹ khê
một thời trẻ thơ, chân trần đi học
tuổi nhỏ vô tư, chuỗi ngày ngà ngọc
chưa biết buồn, chưa thấy chiến tranh
Mỹ Khê, Đông giang, quê hương biển cát
đường vào trường tôi, thông mọc hàng hàng
có gió bình dương, chở tình biển mặn
thổi mát vào hồn, thơ ấu mênh mang
lớp vỡ lòng, tôi học trường Thầy Bắc
cách quê tôi Anh hải, hai cây số đường
mùa nắng mùa mưa, băng đồng lội cát
nay tuổi về chiều, nhớ lại càng thương
thầy giáo của tôi, có tên Thầy Bắc
quê quán Nghệ An, lánh giặc chạy vào
thầy hành phương nam, gọi tên Thầy vậy
chẳng rõ tên thầy, biết gọi làm sao ?
nhớ kỷ niệm xưa, những ngày đi học
rủ năm rủ bảy, trong số bạn bè
tắm lội hả hê, vũng hồ nước đọng
rồi mới đến trường, vào lớp ngồi nghe
cũng kỷ niệm xưa, những lần phạm lỗi
thầy khẻ tay, đau nhói những ngón tròn
viết không ngay hàng, chữ to chữ nhỏ
thầy béo vào đùi, vào bắp vế non
tuổi nhỏ ngày xưa, buồn vui lẫn lộn
lúc giận Mẹ Cha, lúc lại ghét Thầy
chưa được thấm nhuần, câu: “quân sư phụ”
một chữ cũng Thầy…mới được hôm nay
nay buổi thế thời, sao dời vật đổi
thầy còn không ? Thầy hỡi ! Biết đâu tìm
Mỹ Khê ơi ! Xưa đi về bao bận
bao bận đời mình, ta khắc trong tim
nay nhớ đến Thầy, rưng rưng nước mắt
con đường học trò, cát trắng hoang vu
mưa lạnh cẳng, nắng phỏng chân con trẻ
nỗi lòng xưa còn sống mãi, cho dù
Nguyễn Đông giang
( Thầy Nguyễn văn Ngọc)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét