Không ỏng ẹo tạo hình như con gái
Trầm mặc mây trôi về phía chân trời
Từng giọt nắng cuối chiều mây gom lại
Nhẹ nhàng ru theo tiếng gió gọi mời
Ai hờ hững thả hồn trong đám mây
Mà bên suối chú nai buồn ngơ ngác
Đỉnh trời mây bay mang niềm khao khát
Về một miền yêu ngọt lịm hương tình
Không đỏng đảnh như bao nàng mới lớn
Mây vẫn bay dẫu chẳng phải vô tình
Gió và mây không bao giờ xa cách
Mà sao ta đôi lúc chỉ một mình
Ta với em có là cây là gió
Có là ngày là tháng của nhau không
Sao dữ dội thét gào như bão lớn
Để rồi tan trời đất lại mênh mông?
Mai Mộng Tưởng K6
Thứ Tư, 30 tháng 10, 2013
CÂU CHUYỆN CHIA 2 ĐỒNG BẠC
Anh Võ Văn Chương K7 sưu tầm và giới thiệu câu chuyện " cách chia 2 đồng bạc "
Chú bé Lula, sinh ra vào tháng 10 năm 1945, tại 1 gia đình nông dân ở Ba-Tây (Brazil- Vì nhà nghèo, nên từ lúc mới 4 tuổi, thằng nhỏ đã phải đi bán đậu-phụng ngoài đường, nhưng vẫn quần áo tả tơi, và thiếu ăn. Sau khi được lên tiểu học, lúc đó đã dọn lên thủ đô Rio de Janeiro, sau buổi học chú bé thường hay cùng với 2 người bạn cùng lứa đi đánh giầy ở đầu đường, hôm nào không có khách, thì coi như là nhịn đói.
Năm 12 tuổi, vào 1 buổi xế chiều, có 1 người khách, là chủ 1 tiệm giặt ủi và nhuộm áo quần đến chiếu cố, 3 đứa trẻ chạy lại chào hàng. Ông chủ tiệm nhìn vào 3 cặp mắt van xin khẩn khoản đó, không biết quyết định chọn đứa nào. Cuối cùng ông ta nói : "Đứa nào cần tiền nhất, thì tôi cho nó đánh giầy, và sẽ trả công 2 đồng".
Công đánh 1 đôi giầy chỉ có 20 xu, 2 đồng đúng là 1 món tiền rất lớn. 3 cặp mắt đều sáng lên. Một đứa nhỏ nói : "từ sáng đến giờ cháu chưa được ăn gì cả, nếu không kiếm được tiền hôm nay, cháu sẽ chết đói!“ Đứa khác nói: "Nhà cháu đã hết thức ăn từ 3 ngày nay, mẹ cháu lại đang bệnh, cháu phải mua thức ăn cho cả nhà tối nay, nếu không thì lại bị ăn đòn…“ .
Chú bé Lula, sinh ra vào tháng 10 năm 1945, tại 1 gia đình nông dân ở Ba-Tây (Brazil- Vì nhà nghèo, nên từ lúc mới 4 tuổi, thằng nhỏ đã phải đi bán đậu-phụng ngoài đường, nhưng vẫn quần áo tả tơi, và thiếu ăn. Sau khi được lên tiểu học, lúc đó đã dọn lên thủ đô Rio de Janeiro, sau buổi học chú bé thường hay cùng với 2 người bạn cùng lứa đi đánh giầy ở đầu đường, hôm nào không có khách, thì coi như là nhịn đói.
Năm 12 tuổi, vào 1 buổi xế chiều, có 1 người khách, là chủ 1 tiệm giặt ủi và nhuộm áo quần đến chiếu cố, 3 đứa trẻ chạy lại chào hàng. Ông chủ tiệm nhìn vào 3 cặp mắt van xin khẩn khoản đó, không biết quyết định chọn đứa nào. Cuối cùng ông ta nói : "Đứa nào cần tiền nhất, thì tôi cho nó đánh giầy, và sẽ trả công 2 đồng".
Công đánh 1 đôi giầy chỉ có 20 xu, 2 đồng đúng là 1 món tiền rất lớn. 3 cặp mắt đều sáng lên. Một đứa nhỏ nói : "từ sáng đến giờ cháu chưa được ăn gì cả, nếu không kiếm được tiền hôm nay, cháu sẽ chết đói!“ Đứa khác nói: "Nhà cháu đã hết thức ăn từ 3 ngày nay, mẹ cháu lại đang bệnh, cháu phải mua thức ăn cho cả nhà tối nay, nếu không thì lại bị ăn đòn…“ .
CÒN CHÚT ÂN TÌNH
Giữa Sài Gòn
Người xe tấp nập
Giữa Sài Gòn
Nhà cao nhà thấp
Ta chợt nhìn ra
Trước mắt mình
Bóng dáng người quen.
Nhưng kìa!
Em như ánh sao băng
Thêm một lần
Em mất hút
Ta lại đi vào ngõ cụt...
Ta lai quay về với ngày xưa
Ta lại nhớ về mối tình đầu
"Cà pháo mắm dưa"
Chia sẻ cho nhau những ngày bão,lũ.
Ta lại nhớ thương
Những ngày xưa cũ
Em - tuổi dậy thì tràn đầy nhựa sống
Ta - tuổi dậy thì vươn vai Phù Đổng
Chỉ biết tỏ tình bằng cái nhìn thôi
(Chẳng biết tỏ tình bằng cách...hôn môi)
Nhưng hạnh phúc vẫn ngọt ngào trái chín...
Rồi anh xa quê
Chia tay bịn rịn
Em buồn
Cõi lòng anh nát tan...
Rồi vết thương cũng lành
Nhờ thuốc thời gian
Mối tình đầu chỉ là kỷ niệm.
Em đi lấy chồng
Còn lại giàn hoa tím
Bâng khuâng một nỗi niềm
Xao xuyến một vần thơ.
Ta và em bây giờ
Chỉ còn lại giấc mơ
Nếu có gặp lại ta sẽ gọi nhau là Nội- Ngoại
Một bên tóc bạc màu
Một bên đầu đã hói
Nhưng chắc ân tình thì chưa bạc
Phải không em!
Đ.X.Khẩn K.6
Người xe tấp nập
Giữa Sài Gòn
Nhà cao nhà thấp
Ta chợt nhìn ra
Trước mắt mình
Bóng dáng người quen.
Nhưng kìa!
Em như ánh sao băng
Thêm một lần
Em mất hút
Ta lại đi vào ngõ cụt...
Ta lai quay về với ngày xưa
Ta lại nhớ về mối tình đầu
"Cà pháo mắm dưa"
Chia sẻ cho nhau những ngày bão,lũ.
Ta lại nhớ thương
Những ngày xưa cũ
Em - tuổi dậy thì tràn đầy nhựa sống
Ta - tuổi dậy thì vươn vai Phù Đổng
Chỉ biết tỏ tình bằng cái nhìn thôi
(Chẳng biết tỏ tình bằng cách...hôn môi)
Nhưng hạnh phúc vẫn ngọt ngào trái chín...
Rồi anh xa quê
Chia tay bịn rịn
Em buồn
Cõi lòng anh nát tan...
Rồi vết thương cũng lành
Nhờ thuốc thời gian
Mối tình đầu chỉ là kỷ niệm.
Em đi lấy chồng
Còn lại giàn hoa tím
Bâng khuâng một nỗi niềm
Xao xuyến một vần thơ.
Ta và em bây giờ
Chỉ còn lại giấc mơ
Nếu có gặp lại ta sẽ gọi nhau là Nội- Ngoại
Một bên tóc bạc màu
Một bên đầu đã hói
Nhưng chắc ân tình thì chưa bạc
Phải không em!
Đ.X.Khẩn K.6
PHIM CHO ĐI
Thầy Nguyễn Bang xin giới thiệu đến Quý thầy cô, anh chị phim " Cho Đi"
Chuyện phim:
Cậu bé nọ ăn cắp chai thuốc trị bệnh. Bà chủ tiệm giựt lại chai thuốc và chửi mắng cậu ta xối xả.
Có người đàn ông, là chủ quán ăn, động lòng thương, liền chạy ra, hỏi cậu để biết rõ sự việc.
Khi hay rằng cậu bé ăn cắp chai thuốc vì mẹ của cậu đang bệnh nặng, ông chủ quán ăn liền trả tiền cho bà chủ tiệm thuốc, rồi tặng cậu bé chai thuốc ấy và còn bảo con gái của ông mang cho cậu bé ít thức ăn.
Ba mươi năm sau, người-đàn-ông-tốt-bụng-xưa-kia vẫn còn là chủ quán ăn cùng cô con gái đã lớn.
Ngày nọ, ông bị đột quỵ và phải nhập viện. Muốn chạy chữa thì ông ta phải trả số tiền quá lớn!
Cô con gái tính đến chuyện bán quán ăn...
Nào ai ngờ rằng ''cậu-bé-ăn-trộm-năm-xưa'' giờ là bác sỹ tình cờ tiếp nhận bệnh nhân là ân nhân của mình.
Với lòng biết ơn, ''ông-bác-sỹ-chịu-ơn'' quyết tâm chữa trị cho ân nhân, mà không để ông ta phải trả tiền bởi vì "Viện-phí-của-người-đàn-ông-ngày-hôm-nay đã được trả trước cách đây ba mươi năm!!!"
Xin mời CLICK VÀO ĐÂY để xem phim
CHIA VUI CÙNG GIA ĐÌNH ANH PHAN THANH BÌNH K5
Hôm nay ngày 28.10.2013 ( nhằm ngày 24 tháng 9 năm Quý Tỵ), gia đình anh Phan Thanh Bình K5 tổ chức Lễ Thành Hôn cho cháu Phan Thanh Nhật kết duyên cùng Lương Thị Xuân Thanh, buổi tiệc trà được tổ chức vào lúc 11g30 tại Nhà hàng WHITE SWAN Lô 35, 36, 37 đường Phạm Văn Đồng- Tp Đà Nẵng.
Blog ĐG-HHT cùng các anh chị CHS xin chúc mừng gia đình anh Phan Thanh Bình, chúc hai cháu Thanh Nhật - Xuân Thanh trăm năm hạnh phúc.
Từ trái sang: Anh Trần Thanh Tùng và anh Lê Phước Dũng K7
Từ trái sang: Anh Trần Văn Điểu K2, anh Lê Phước Sử K6
Từ trái sang: Anh Đỗ trọng Lễ, anh Đỗ Xuân Thành K5 và anh Lượng K5
Anh Nguyễn Anh K5
Từ trái sang: Chị Nguyễn Thị Thu , anh Phan Thanh Bình và chị Ngô Thị Thu Ba K5
Anh Đỗ Xuân Thành & chị Thu Ba K5
Từ trái sang: Anh Phan Thanh Minh K9, anh Phụng
Blog ĐG-HHT cùng các anh chị CHS xin chúc mừng gia đình anh Phan Thanh Bình, chúc hai cháu Thanh Nhật - Xuân Thanh trăm năm hạnh phúc.
Từ trái sang: Anh Trần Thanh Tùng và anh Lê Phước Dũng K7
Từ trái sang: Anh Trần Văn Điểu K2, anh Lê Phước Sử K6
Từ trái sang: Anh Đỗ trọng Lễ, anh Đỗ Xuân Thành K5 và anh Lượng K5
Anh Nguyễn Anh K5
Từ trái sang: Chị Nguyễn Thị Thu , anh Phan Thanh Bình và chị Ngô Thị Thu Ba K5
Anh Đỗ Xuân Thành & chị Thu Ba K5
Từ trái sang: Anh Phan Thanh Minh K9, anh Phụng
TIỀN CA
Giá từ thời buổi trồi lên
Biến tôi là những nốt trên cây đàn
Chạm vào tôi để tình tang
Mỗi cung em hát muôn vàn thứ theo:
Theo sông hát cạn ngày hè
Tiền không dùi trống mà nghe xập xình
Theo thang lên xuống một mình
Lời ca vo cuộn ra hình chiếc xe
Khàn trong qua khúc quanh nghèo
Ngậm chanh mà giọng cứ rè chữ xăng
Ngậm tôi - chút ngải tìm trầm
Điện, ga, trường, trạm… lãnh phần về thay
Em như gỗ khảm ngọc trai
Ca theo nắng chợ vàng phai sắc mình
Gật gù chúc tụng bình minh
Bồ câu nghe hát giật mình bay đi…
Sài Gòn tháng 10. 2013.
Phan Thanh Cương K8
Biến tôi là những nốt trên cây đàn
Chạm vào tôi để tình tang
Mỗi cung em hát muôn vàn thứ theo:
Theo sông hát cạn ngày hè
Tiền không dùi trống mà nghe xập xình
Theo thang lên xuống một mình
Lời ca vo cuộn ra hình chiếc xe
Khàn trong qua khúc quanh nghèo
Ngậm chanh mà giọng cứ rè chữ xăng
Ngậm tôi - chút ngải tìm trầm
Điện, ga, trường, trạm… lãnh phần về thay
Em như gỗ khảm ngọc trai
Ca theo nắng chợ vàng phai sắc mình
Gật gù chúc tụng bình minh
Bồ câu nghe hát giật mình bay đi…
Sài Gòn tháng 10. 2013.
Phan Thanh Cương K8
CHIA VUI CÙNG GIA ĐÌNH CHỊ VÕ THỊ KIM ANH K5
Hôm nay ngày 27.10.2013 ( nhằm ngày 23 tháng 9 năm Quý Tỵ), gia đình chị Võ Thị Kim Anh K5 tổ chức Lễ Vu Quy cho cháu Nguyễn Thị Việt Nhi kết duyên cùng cháu Huỳnh Thanh Cường, buổi tiệc trà được tổ chức vào lúc 11g00 tại Nhà hàng Phì Lũ 3, đường 2 tháng 9 Tp Đà Nẵng.
Blog ĐG-HHT cùng các anh chị CHS K5 xin chúc mừng gia đình chị Kim Anh, chúc hai cháu Việt Nhi - Thanh Cường trăm năm hạnh phúc.
Hàng ngồi, từ phải sang: Anh Lượng K5(0905.453.628) chị Thu Ba K5 ( 0913.412.194)
Hàng đứng: Chị Kim Anh K5, hàng ngồi từ trái sang phải: Chị Trang K5 ( 0979.777.459), em chị Thu Ba & chị Thu Ba K5
Từ trái sang phải, hàng đứng : Em chị Thu Ba, anh Ngọc Trung K5 ( 0906.507.777), hàng ngồi: Chị Trang, chị Thu Ba K5 & chị Nguyễn Thị Ba K5 (01266.676.789)
Blog ĐG-HHT cùng các anh chị CHS K5 xin chúc mừng gia đình chị Kim Anh, chúc hai cháu Việt Nhi - Thanh Cường trăm năm hạnh phúc.
Hàng ngồi, từ phải sang: Anh Lượng K5(0905.453.628) chị Thu Ba K5 ( 0913.412.194)
Hàng đứng: Chị Kim Anh K5, hàng ngồi từ trái sang phải: Chị Trang K5 ( 0979.777.459), em chị Thu Ba & chị Thu Ba K5
Từ trái sang phải, hàng đứng : Em chị Thu Ba, anh Ngọc Trung K5 ( 0906.507.777), hàng ngồi: Chị Trang, chị Thu Ba K5 & chị Nguyễn Thị Ba K5 (01266.676.789)
MỘT HOÀN CẢNH CHS CẦN GIÚP ĐỠ
Gia đình Nguyễn Văn Bút CHS K7 ở Bình Lâm, huyện Hiệp Đức, tỉnh Quảng Nam là một gia đình có hoàn cảnh nghèo khó, hiện anh sống cùng mẹ già trong căn nhà tan hoang sau cơn bão số 11 ( bão Nari ).
Chúng tôi cũng xin nói thêm, sau khi người con duy nhất của vợ chồng anh bị bịnh qua đời cách đây 1 năm, vợ anh cũng đã vào chùa để tu, hiện anh phải nuôi mẹ già năm nay 96 tuổi. Chúng tôi rất mong anh chị CHS chúng ta kẻ ít người nhiều dè xén trong chi tiêu để giúp anh có điều kiện sửa lại căn nhà.
Mọi sự ủng hộ xin gửi về anh Phan Đức Anh K8, điện thoại 0905.111.572, TK 0101746661 Ngân hàng Đông Á, hoặc điện cho anh Dương Tấn Cường K8 : 0913.405.082- 0511.3603.666.
Xin mời xem thêm ở đây
Chúng tôi được biết trong thời gian vừa qua một số anh chị CHS K7, K8 như anh Phùng Tấn Viết, anh Trần Nhật Quang, anh Trần Văn Tăng, anh Tống Viết Phải, anh Dương Tấn Cường...đã đóng góp xây nhà giúp gia đình anh Đình Thủ K8 ở Quế Sơn, chị Nguyệt K8 ở Đại Lộc. Ngoài ra cá nhân anh Dương Tấn Cường đã giúp Nguyễn Đức Hoàng K8 ở Tiên Thọ, Tiên Phước 03 con bò trị giá 20 triệu đồng. Chúng tôi CHS Đông Giang - Hoàng Hoa Thám nói chúng và CHS K7, K8 nói riêng xin cảm ơn các anh chị đã có những sự giúp đỡ ÂN TÌNH với những bạn đồng môn thật quí báu và đáng trân trọng.
Chúng tôi cũng xin nói thêm, sau khi người con duy nhất của vợ chồng anh bị bịnh qua đời cách đây 1 năm, vợ anh cũng đã vào chùa để tu, hiện anh phải nuôi mẹ già năm nay 96 tuổi. Chúng tôi rất mong anh chị CHS chúng ta kẻ ít người nhiều dè xén trong chi tiêu để giúp anh có điều kiện sửa lại căn nhà.
Mọi sự ủng hộ xin gửi về anh Phan Đức Anh K8, điện thoại 0905.111.572, TK 0101746661 Ngân hàng Đông Á, hoặc điện cho anh Dương Tấn Cường K8 : 0913.405.082- 0511.3603.666.
Xin mời xem thêm ở đây
Chúng tôi được biết trong thời gian vừa qua một số anh chị CHS K7, K8 như anh Phùng Tấn Viết, anh Trần Nhật Quang, anh Trần Văn Tăng, anh Tống Viết Phải, anh Dương Tấn Cường...đã đóng góp xây nhà giúp gia đình anh Đình Thủ K8 ở Quế Sơn, chị Nguyệt K8 ở Đại Lộc. Ngoài ra cá nhân anh Dương Tấn Cường đã giúp Nguyễn Đức Hoàng K8 ở Tiên Thọ, Tiên Phước 03 con bò trị giá 20 triệu đồng. Chúng tôi CHS Đông Giang - Hoàng Hoa Thám nói chúng và CHS K7, K8 nói riêng xin cảm ơn các anh chị đã có những sự giúp đỡ ÂN TÌNH với những bạn đồng môn thật quí báu và đáng trân trọng.
TÀO LAO BÃO
Cơn bão số 11 (NARI)đã qua nhưng cái cuồng nộ gầm gừ rin rít của nó vẫn còn ghi dấu ấn ở đó, ở đây.
Cứ mỗi lần nghe tin có bão hình thành trên biển đông mình lại rơi tụt về trạng thái nơm nớp lo âu kinh sợ. Nhất là nghe câu báo động bão nổi lên rồi lớn tiếng thông báo và lạnh lùng không cần chầm chậm để kết thúc như thủ pháp thường được sử dụng cho một bài hát. Những trận lũ lụt còn mang phù sa về chứ bão chẳng bao giờ mang đến điều tốt lành. Nó càn quét thảm khốc với sự tham lam cùng cùng cực cực. Rồi khắc phục hậu quả của nó cũng là những cơn bão cơm áo gạo tiền của bao người khốn khổ kéo dài suốt bao năm…
Sau khi khắc-phục-hậu-quả của cơn bão mang đến cho nhà, mình về quê thăm bạn. Khuôn mặt nhầu nhĩ của gã ta lại càng thêm nhàu nát. Thân hình phờ phạc xác xơ xiêu xiêu vẹo vẹo chính là sự phản chiếu của căn nhà tôn nghiêng ngả và mảnh vườn tan hoang hốt hoảng. Nhưng có một điều là lạ: lủng lẳng một giò lan vàng rực đong đưa trên giàn tre khô xiêu vẹo, những cánh lan nõn nà trinh nguyên run run trước làn gió nhẹ như thể đang dang tay đón nhận hồng ân của đất trời..
Ừ, cái đẹp là vĩnh hằng và biết cách tồn tại. Cái đẹp không thể bị vùi dập. Cái đẹp hiện diện để minh chứng cái ý thức nhân bản truyền thống tiềm ẩn trong con người. Mình cảm thấy ấm áp sau bao ngày mưa bão lạnh lùng. Bão cũng có mắt.
Bất chợt nghe giọng trầm buồn của anh bạn: “ Ông nhìn gì mà có vẻ nghệ sĩ và ngưỡng mộ thế? Nó là hoa giả đấy! ”.
Ước gì không có bão. Xin có làn gió nhẹ thổi qua.
Vugia K7
Cứ mỗi lần nghe tin có bão hình thành trên biển đông mình lại rơi tụt về trạng thái nơm nớp lo âu kinh sợ. Nhất là nghe câu báo động bão nổi lên rồi lớn tiếng thông báo và lạnh lùng không cần chầm chậm để kết thúc như thủ pháp thường được sử dụng cho một bài hát. Những trận lũ lụt còn mang phù sa về chứ bão chẳng bao giờ mang đến điều tốt lành. Nó càn quét thảm khốc với sự tham lam cùng cùng cực cực. Rồi khắc phục hậu quả của nó cũng là những cơn bão cơm áo gạo tiền của bao người khốn khổ kéo dài suốt bao năm…
Sau khi khắc-phục-hậu-quả của cơn bão mang đến cho nhà, mình về quê thăm bạn. Khuôn mặt nhầu nhĩ của gã ta lại càng thêm nhàu nát. Thân hình phờ phạc xác xơ xiêu xiêu vẹo vẹo chính là sự phản chiếu của căn nhà tôn nghiêng ngả và mảnh vườn tan hoang hốt hoảng. Nhưng có một điều là lạ: lủng lẳng một giò lan vàng rực đong đưa trên giàn tre khô xiêu vẹo, những cánh lan nõn nà trinh nguyên run run trước làn gió nhẹ như thể đang dang tay đón nhận hồng ân của đất trời..
Ừ, cái đẹp là vĩnh hằng và biết cách tồn tại. Cái đẹp không thể bị vùi dập. Cái đẹp hiện diện để minh chứng cái ý thức nhân bản truyền thống tiềm ẩn trong con người. Mình cảm thấy ấm áp sau bao ngày mưa bão lạnh lùng. Bão cũng có mắt.
Bất chợt nghe giọng trầm buồn của anh bạn: “ Ông nhìn gì mà có vẻ nghệ sĩ và ngưỡng mộ thế? Nó là hoa giả đấy! ”.
Ước gì không có bão. Xin có làn gió nhẹ thổi qua.
Vugia K7
DANH SÁCH THAM GIA TIẾT MỤC VĂN NGHỆ ĐÊM HỘI TRI ÂN THẦY CÔ 17/11
Danh sách đăng ký tham gia tiết mục văn nghệ ĐÊM HỘI TRI ÂN THẦY CÔ tính đến ngày 29.10.
Thân mời Quý anh chị tiếp tục tham gia đăng ký, xin liên hệ anh TRÍ TRUNG K5 số điện thoại 0906507777 hoặc email: tritrungvtv@yahoo.com.
Thân mời Quý anh chị tiếp tục tham gia đăng ký, xin liên hệ anh TRÍ TRUNG K5 số điện thoại 0906507777 hoặc email: tritrungvtv@yahoo.com.
THƯ GIÃN CUỐI TUẦN
Nhân dịp cuối tuần mời Quý anh chị CLICK ON PHOTO để xem màn ảo thuật :
Như thường lệ anh Đoàn Thường giới thiệu bài thơ:
ĐIẾC, NỔ, VẤN ĐÁP ! *
( Xế điếc, xế nổ vấn đáp, theo kiểu Ngư, Tiều vấn đáp )
Thằng xăng tăng giá bất ngờ,
Hai ông “ Điếc “, “ Nổ “ tình cờ gặp nhau !
Một cuộc tranh luận bắt đầu,
“ Điếc “, “ Nổ “ vấn đáp với nhau tơi bời…
“ Điếc “ rằng: “ Nổ “ đã hết thời,
Nhường chỗ “ Xế Điếc “ lên đời từ đây !
Xăng còn phi mã lên mây,
Thôi thì anh “ Nổ “ từ nay, trùm…mền !
“ Nổ “ rằng : “ Điếc “ đợi đấy xem,
Nay mai xăng hạ, người quên anh liền .
Lúc đó “ Nổ “ sẽ như tiên,
Người ta sắm “ Nổ nhiều tiền “ về chơi !
Vi vu khắp chốn, mọi nơi .
Bao người sẽ được đổi đời nhờ tôi,
Còn anh “ Xế Điếc “ lỗi thời,
Đem vứt xó bếp cho dời nó leo !
“ Điếc “ rằng : tôi chỉ ăn theo,
Xăng còn tăng giá vèo vèo, lo chi…
Đua nhau sắm “ Điếc “ bởi vì :
Tiền xăng không tốn, còn gì phải lo ?
“ Điếc “ luôn hơn “ Nổ “, nhớ cho,
“ Nổ “ nghe “ Điếc “ nói vùa lo, vừa buồn…
Xăng mà tăng giá luôn luôn,
Chắc là “ Nổ “ sẽ, cỡi truồng đắp…chăn !/.
(*) Điếc = Xế Điếc ( Tức… Xe Đạp )
Nổ = Xế Nổ ( Tức…Xe máy, Moto, Ô tô)
THƯỜNG ĐOÀN K.9
Như thường lệ anh Đoàn Thường giới thiệu bài thơ:
ĐIẾC, NỔ, VẤN ĐÁP ! *
( Xế điếc, xế nổ vấn đáp, theo kiểu Ngư, Tiều vấn đáp )
Thằng xăng tăng giá bất ngờ,
Hai ông “ Điếc “, “ Nổ “ tình cờ gặp nhau !
Một cuộc tranh luận bắt đầu,
“ Điếc “, “ Nổ “ vấn đáp với nhau tơi bời…
“ Điếc “ rằng: “ Nổ “ đã hết thời,
Nhường chỗ “ Xế Điếc “ lên đời từ đây !
Xăng còn phi mã lên mây,
Thôi thì anh “ Nổ “ từ nay, trùm…mền !
“ Nổ “ rằng : “ Điếc “ đợi đấy xem,
Nay mai xăng hạ, người quên anh liền .
Lúc đó “ Nổ “ sẽ như tiên,
Người ta sắm “ Nổ nhiều tiền “ về chơi !
Vi vu khắp chốn, mọi nơi .
Bao người sẽ được đổi đời nhờ tôi,
Còn anh “ Xế Điếc “ lỗi thời,
Đem vứt xó bếp cho dời nó leo !
“ Điếc “ rằng : tôi chỉ ăn theo,
Xăng còn tăng giá vèo vèo, lo chi…
Đua nhau sắm “ Điếc “ bởi vì :
Tiền xăng không tốn, còn gì phải lo ?
“ Điếc “ luôn hơn “ Nổ “, nhớ cho,
“ Nổ “ nghe “ Điếc “ nói vùa lo, vừa buồn…
Xăng mà tăng giá luôn luôn,
Chắc là “ Nổ “ sẽ, cỡi truồng đắp…chăn !/.
(*) Điếc = Xế Điếc ( Tức… Xe Đạp )
Nổ = Xế Nổ ( Tức…Xe máy, Moto, Ô tô)
THƯỜNG ĐOÀN K.9
GỬI MÙA ĐÔNG CŨ
Lần lựa mãi một bài thơ mùa đông
Kỷ niệm buồn vui chòng chành ký ức
Ngày em đến thắp tình rạo rực
Đem gió dịu dàng tạo bão giông
Để mỗi lần gặp lại lạnh đông
Anh ngây ngất nồng nàn em hơi ấm
Thèm nghe hành lang bước chân nhè nhẹ
Tiếng lách cách quen khe khẽ cửa phòng
Ánh đèn vàng mờ ảo chông chênh
Tí tách đồng hồ không gian mở ngỏ
Dồn dập hơi thở mình rất rõ
Ở chung quanh trắng phẳng một màu đông
Có lần trời quên làm đông dài quá
Như anh lỡ quên khoảng cách gần xa
Còn em nỡ xoá bài thơ ấm nắng
Hai góc đời thành hai khối băng trôi...
Ngày nối ngày dõi bóng chim bay
Chờ đàn chim lối quen di trú
Ấp ủ tình xa nhớ về chỗ ngụ
Bỏ mặc người cứ mãi lạnh đông...
Đoàn Quân
(Đoàn Xuân Hiển K2)
Kỷ niệm buồn vui chòng chành ký ức
Ngày em đến thắp tình rạo rực
Đem gió dịu dàng tạo bão giông
Để mỗi lần gặp lại lạnh đông
Anh ngây ngất nồng nàn em hơi ấm
Thèm nghe hành lang bước chân nhè nhẹ
Tiếng lách cách quen khe khẽ cửa phòng
Ánh đèn vàng mờ ảo chông chênh
Tí tách đồng hồ không gian mở ngỏ
Dồn dập hơi thở mình rất rõ
Ở chung quanh trắng phẳng một màu đông
Có lần trời quên làm đông dài quá
Như anh lỡ quên khoảng cách gần xa
Còn em nỡ xoá bài thơ ấm nắng
Hai góc đời thành hai khối băng trôi...
Ngày nối ngày dõi bóng chim bay
Chờ đàn chim lối quen di trú
Ấp ủ tình xa nhớ về chỗ ngụ
Bỏ mặc người cứ mãi lạnh đông...
Đoàn Quân
(Đoàn Xuân Hiển K2)
CÚNG MẸ
Chúng tôi xin giới thiệu bài CÚNG MẸ , một bài thơ hết sức xúc động của nhà thơ Mạc Phương Đình - anh Lê Tuấn Ngô CHS Trần Cao Vân, Tam kỳ -. Như anh tâm sự: "đây là chuyện thật về Mẹ tôi.."
ngày mẹ mất, vẫn còn trong túi áo
mấy chục đồng con cho mẹ hôm xưa
món tiền nhỏ, từ công con làm chổi
hết cau trầu mà mẹ chẳng kịp mua
con biết mẹ phải nhịn trầu mấy bữa
sau khi ăn, nghe tiếng mẹ thở dài
chiếc ống ngoáy nằm trên bàn lặng lẽ
mẹ không tiền mà chẳng dám hỏi ai !
đi tù về, gia đình cùng khó nhọc
con xin làm chổi đót sống qua ngày
hàng đã nộp mà tiền công chưa nhận
gạo sắn nhờ hàng xóm giúp cho vay
lát sắn sượng cỏng hạt cơm nhẹ quá
không còn răng đành mấy hạt cơm thôi
bụng mẹ đói nhưng cau trầu ấm miệng
bảy mươi năm đậm nhạt cũng quen rồi
nơi quê người mỗi lần con cúng mẹ
trên mâm cơm luôn có đĩa cau trầu
nhìn vôi trắng con nhớ vầng tóc bạc
mất mẹ hiền đời dồn dập thương đau
mạc phương đình
ngày mẹ mất, vẫn còn trong túi áo
mấy chục đồng con cho mẹ hôm xưa
món tiền nhỏ, từ công con làm chổi
hết cau trầu mà mẹ chẳng kịp mua
con biết mẹ phải nhịn trầu mấy bữa
sau khi ăn, nghe tiếng mẹ thở dài
chiếc ống ngoáy nằm trên bàn lặng lẽ
mẹ không tiền mà chẳng dám hỏi ai !
đi tù về, gia đình cùng khó nhọc
con xin làm chổi đót sống qua ngày
hàng đã nộp mà tiền công chưa nhận
gạo sắn nhờ hàng xóm giúp cho vay
lát sắn sượng cỏng hạt cơm nhẹ quá
không còn răng đành mấy hạt cơm thôi
bụng mẹ đói nhưng cau trầu ấm miệng
bảy mươi năm đậm nhạt cũng quen rồi
nơi quê người mỗi lần con cúng mẹ
trên mâm cơm luôn có đĩa cau trầu
nhìn vôi trắng con nhớ vầng tóc bạc
mất mẹ hiền đời dồn dập thương đau
mạc phương đình
Thứ Năm, 24 tháng 10, 2013
PHỐ QUẢNG CHIỀU MƯA
loanh quanh phố quảng chiều mưa
nhớ thời áo trắng ngày xưa thắt lòng
đang hè đâu đã lập đông
mà sao cái rét ngọt trong tim mình
em giờ có lẽ còn xinh
cái ngày né tránh mắt tình tôi trao
đang buồn vui biển trời nào
đò duyên neo đậu nông sâu bến đời
tôi khều tôi níu ngày vơi
lối xưa tìm trái lứa đôi đầu mùa
buồn thiu phố quảng chiều mưa
nhớ người áo trắng ngày xưa tím lòng!
nguyễn đăng trình
NHỮNG NGƯỜI ĐÀN ÔNG TÔI YÊU
1-Người cha
Một đời vì con nhọc nhằn vất vả
Công ơn cao vời như đỉnh Thái Sơn
Gian khổ khó khăn lòng dạ chẳng sờn
Nắng sớm mưa chiều oằn trên vai nặng trĩu
Thuở ấu thơ con nào đâu hiểu
Đôi mắt đăm chiêu ít thấy cha cười
Đời cha nghèo, con chẳng được bằng ai
Cha cứ xót xa vẫn hoài ray rức
Con lớn khôn lên chưa tròn chữ hiếu
Chưa đền đáp công ơn cha đã mất rồi
Chỉ biết ngậm ngùi để nước mắt rơi
Xin nhớ ơn cha đời đời kiếp kiếp
2-Người chồng
Trong cuộc đời buồn em đã gặp anh
Cánh hoa yếu mềm em nương nhờ đại thụ
Bình yên cho em trong từng giấc ngủ
Lòng bao dung thắm đượm nghĩa vợ chồng
3-Thằng con trai yêu quí
Mẹ đã thương khi còn nằm trong bụng mẹ
Vẫn rất vui khi con quẫy đạp thật đau
Hạnh phúc biết bao ngày con mở mắt chào đời
Nụ cười thiên thần trên đôi môi đỏ thắm
Rồi con lớn lên từ dòng sữa mẹ
Thật ngọt ngào mẹ dành để riêng con
Dù con trưởng thành tình mẹ vẫn còn
Vẫn mãi theo con như ngày còn thơ dại
Bảo Hà K12
Một đời vì con nhọc nhằn vất vả
Công ơn cao vời như đỉnh Thái Sơn
Gian khổ khó khăn lòng dạ chẳng sờn
Nắng sớm mưa chiều oằn trên vai nặng trĩu
Thuở ấu thơ con nào đâu hiểu
Đôi mắt đăm chiêu ít thấy cha cười
Đời cha nghèo, con chẳng được bằng ai
Cha cứ xót xa vẫn hoài ray rức
Con lớn khôn lên chưa tròn chữ hiếu
Chưa đền đáp công ơn cha đã mất rồi
Chỉ biết ngậm ngùi để nước mắt rơi
Xin nhớ ơn cha đời đời kiếp kiếp
2-Người chồng
Trong cuộc đời buồn em đã gặp anh
Cánh hoa yếu mềm em nương nhờ đại thụ
Bình yên cho em trong từng giấc ngủ
Lòng bao dung thắm đượm nghĩa vợ chồng
3-Thằng con trai yêu quí
Mẹ đã thương khi còn nằm trong bụng mẹ
Vẫn rất vui khi con quẫy đạp thật đau
Hạnh phúc biết bao ngày con mở mắt chào đời
Nụ cười thiên thần trên đôi môi đỏ thắm
Rồi con lớn lên từ dòng sữa mẹ
Thật ngọt ngào mẹ dành để riêng con
Dù con trưởng thành tình mẹ vẫn còn
Vẫn mãi theo con như ngày còn thơ dại
Bảo Hà K12
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)