ĐÊM TÂN HÔN CỦA VỢ CHỒNG MỚI CƯỚI MÊ TRUYỆN KIỀU
Chúng nó yêu nhau vào năm cuối của thời THPT, chúng “hợp rơ” bởi cùng
yêu thích Truyện Kiều của cụ Nguyễn Du, nói chuyện với nhau thường trích
dẫn những vần thơ từ trong truyện Kiều, lại thích cả…bói Kiều nữa ! có
lẽ vì vậy mà chúng nó “ý hợp tâm đầu”, và lâu về sau này, bọn chúng
quyết định “ thành vợ thành chồng “, nên mới có chuyện …bây giờ dám kể !
Trong đêm tân hôn, theo thói quen trích dẫn truyện kiều năm xưa, chúng nó bỗng nảy ra sáng kiến vui, để cho đêm tân hôn thêm phần thi vị, cộng với khung cảnh mờ mờ ảo ảo, thần tiên, làm cho đêm ấy thêm lãng mạn và hấp dẫn ! Chúng qui định: bất cứ một “động thái “ nào muốn “thể hiện”, phải lẩy một câu Kiều mang cùng…ý nghĩa, mới được sự đồng ý của đối tác !
Thong thả, nàng lẩy trước:
Sóng tình dường đã xiêu xiêu,
Xem trong âu yếm có chiều lả lơi ! ( câu 499-500 )
“ Lả lơi” một hồi lâu, chàng lẩy tiếp một câu Kiều:
Chày sương chưa nện cầu Lam,
Sợ lần khân quá ra sàm sỡ chăng? ( 457-458 )
Đáp lại tấm “thịnh tình” của chàng, nàng động viên chàng “mạnh dạn” lên:
Đào tiên đã bén tay phàm,
Thì vin cành quít cho cam sự đời ! (833-834 )
Chàng vội vàng, hồi hộp, run run…lẩy một câu Kiều quan trọng nhất:
Xắn tay mở khóa động đào,
Rẽ mây trông tỏ lối vào thiên thai ! ( 391-392 )
Rồi nàng âu yếm lẩy một câu Kiều như…tự sự:
Khi tựa gối, khi cúi đầu, ( 487)
Chàng lẩy tiếp luôn:
Khi vò chín khúc khi châu đôi mày ! (488)
Rồi nàng lại lẩy một câu Kiều… thúc hối:
Tiếng khoan như gió thoảng ngoài,
Tiếng mau sầm sập như trời đổ mưa ! (483-484 )
Thế là chàng run rẩy, vội vàng lẩy một câu Kiều…kết thúc:
Vật mình vẩy gió tuôn mưa,
Dầm dề giọt ngọc, thẩn thờ hồn mai ! ( 2095-2096 )
Còn nàng, nàng cũng lẩy một câu Kiều vô cùng…”êm ái”:
Trời hôm mây kéo tối rầm,
Dàu dàu ngọn cỏ, đầm đầm cành sương ! ( 783-783 )
Kết thúc một đêm tân hôn thi vị, lãng mạn và tuyệt vời, sáng mai dậy trể, trong lúc uống cà phê, vợ chồng mới cưới nhìn nhau cười cười, chàng còn lém lỉnh làm thơ tặng nàng:
Động phòng hạnh phúc ấm êm,
Vợ chồng ta thức suốt đêm…lẩy Kiều !
THƯỜNG ĐOÀN K.9
Trong đêm tân hôn, theo thói quen trích dẫn truyện kiều năm xưa, chúng nó bỗng nảy ra sáng kiến vui, để cho đêm tân hôn thêm phần thi vị, cộng với khung cảnh mờ mờ ảo ảo, thần tiên, làm cho đêm ấy thêm lãng mạn và hấp dẫn ! Chúng qui định: bất cứ một “động thái “ nào muốn “thể hiện”, phải lẩy một câu Kiều mang cùng…ý nghĩa, mới được sự đồng ý của đối tác !
Thong thả, nàng lẩy trước:
Sóng tình dường đã xiêu xiêu,
Xem trong âu yếm có chiều lả lơi ! ( câu 499-500 )
“ Lả lơi” một hồi lâu, chàng lẩy tiếp một câu Kiều:
Chày sương chưa nện cầu Lam,
Sợ lần khân quá ra sàm sỡ chăng? ( 457-458 )
Đáp lại tấm “thịnh tình” của chàng, nàng động viên chàng “mạnh dạn” lên:
Đào tiên đã bén tay phàm,
Thì vin cành quít cho cam sự đời ! (833-834 )
Chàng vội vàng, hồi hộp, run run…lẩy một câu Kiều quan trọng nhất:
Xắn tay mở khóa động đào,
Rẽ mây trông tỏ lối vào thiên thai ! ( 391-392 )
Rồi nàng âu yếm lẩy một câu Kiều như…tự sự:
Khi tựa gối, khi cúi đầu, ( 487)
Chàng lẩy tiếp luôn:
Khi vò chín khúc khi châu đôi mày ! (488)
Rồi nàng lại lẩy một câu Kiều… thúc hối:
Tiếng khoan như gió thoảng ngoài,
Tiếng mau sầm sập như trời đổ mưa ! (483-484 )
Thế là chàng run rẩy, vội vàng lẩy một câu Kiều…kết thúc:
Vật mình vẩy gió tuôn mưa,
Dầm dề giọt ngọc, thẩn thờ hồn mai ! ( 2095-2096 )
Còn nàng, nàng cũng lẩy một câu Kiều vô cùng…”êm ái”:
Trời hôm mây kéo tối rầm,
Dàu dàu ngọn cỏ, đầm đầm cành sương ! ( 783-783 )
Kết thúc một đêm tân hôn thi vị, lãng mạn và tuyệt vời, sáng mai dậy trể, trong lúc uống cà phê, vợ chồng mới cưới nhìn nhau cười cười, chàng còn lém lỉnh làm thơ tặng nàng:
Động phòng hạnh phúc ấm êm,
Vợ chồng ta thức suốt đêm…lẩy Kiều !
THƯỜNG ĐOÀN K.9
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét