Chủ Nhật, 9 tháng 6, 2013

NHỚ


“ Dẫu bạc đầu, vẫn là con của mẹ.”
Tuổi lên trăm, vẫn là trò của thầy
Âm hưởng vọng vang còn đọng lại đây.
Sao xóa nỗi bóng hình người một thuở.

Có thể không ai giữ hoài sách vở.
Ghi lời nào thầy chỉ dẫn năm xưa.
Biết làm sao mà nói hết cho vừa.
Quân, sư, phụ có bao giờ không nhớ.

Những bài văn, những bài thơ là cớ.
Dạy làm người, xây tư cách ngày mai.
Chí anh hùng và cả chí làm trai.
Khuôn mẫu để đời, một thời khuyên giải.

Tưởng có gì đâu, mà sao nhớ mãi.
Nhẹ nhàng thay, canh cánh tuổi học trò.
Có thầy, có bạn, có những giấc mơ.
Và có cả bầu trời nhiều mong ước.

Ai đã bảo hãy hướng về phía trước.
Đường thênh thang chờ kẻ cố đến cùng.
Nhất là đời nên có hiếu, có trung.
Vinh quang đến sẽ làm nên viên mãn.

Lời nói ấy chỉ là trên bục giảng.
Tận đến giờ nầy không thể nào quên.
Từng học trò thầy không thể nhớ tên.
Nhưng trò thì không thể quên thầy được.

NGỌC TÂN K6

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét