Người ở trời Tây buồn đứt ruột
Ta dù cố quận cũng vậy thôi
Hai nửa địa cầu đều đất trích
Không khóc không cười mà lệ rơi
Người ở phương xa thân nổi trôi
Lúc buồn còn có rượu mềm môi
Ta chỉ thương mình nơi cố thổ
Ngâm câu xuất xử mà lòng đau
Người tự muôn trùng nhớ quê hương
Bờ tre, bụi chuối, quán bên đường
Ta qua đã mấy mùa dâu bể
Chắc gì không nhớ một cố hương
Sống như thế nào là phải đạo
Chẳng lẽ theo gió mà trở chiều
Đâu còn thiết nữa khôn hay dại
Thôi đành say, tỉnh với chiêm bao
Người ngâm chi khúc kim bằng hữu
Thiên hạ giờ đây đã khác rồi
Đừng mong nói được điều không thể
Chẳng trách làm chi chuyện thế thời
Nguyễn Văn Gia
Ta dù cố quận cũng vậy thôi
Hai nửa địa cầu đều đất trích
Không khóc không cười mà lệ rơi
Người ở phương xa thân nổi trôi
Lúc buồn còn có rượu mềm môi
Ta chỉ thương mình nơi cố thổ
Ngâm câu xuất xử mà lòng đau
Người tự muôn trùng nhớ quê hương
Bờ tre, bụi chuối, quán bên đường
Ta qua đã mấy mùa dâu bể
Chắc gì không nhớ một cố hương
Sống như thế nào là phải đạo
Chẳng lẽ theo gió mà trở chiều
Đâu còn thiết nữa khôn hay dại
Thôi đành say, tỉnh với chiêm bao
Người ngâm chi khúc kim bằng hữu
Thiên hạ giờ đây đã khác rồi
Đừng mong nói được điều không thể
Chẳng trách làm chi chuyện thế thời
Nguyễn Văn Gia
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét