Thứ Tư, 22 tháng 5, 2013
ĐÔNG GIANG NỖI NHỚ
Năm mươi năm thành lập,
Ba chín năm rời xa,
Từ biển đi về rừng,
Ban-mê là bến đỗ.
Ban-mê là bến đỗ,
Hai phần đời trôi đi,
Ta vẫn là con trẻ,
Cõi Đông Giang xa mờ.
Cõi Đông Giang xa mờ,
Ta là con của biển,
Trôi từ xuôi về rừng,
Mênh mông bao nỗi nhớ.
Mênh mông bao nỗi nhớ,
Hai phần đời cách xa,
Rừng là nơi ta đến,
Biển là nỗi nhớ nhà.
Biển là nỗi nhớ nhà,
Nay làm chim én nhỏ,
Bay về chào mùa xuân,
Năm mươi năm thành lập.
Từ Ngọc Kim Luông K7
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét