về trường xưa
nhớ hạ xưa
cùng ai
trốn cái nắng trưa oi nồng
tiếng ve
khàn đến nhão lòng
sân trường
hoe xác phượng hồng
lay bay
tay vô tình chạm bàn tay
nửa e ấp... rụt
nửa ngây ngất... dừng
từ khi
vời vợi người dưng
khóc không khóc nổi
buồn nhưng nhức
buồn!...
Nguyễn Đăng Trình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét