Chủ Nhật, 31 tháng 3, 2013
TÀO LAO VỀ NÓ
Chiều buồn buồn đi lang thang qua khu đất mới vừa qui hoạch. Vài ba cái biệt thự im lìm lười nhác nằm hệt như chàng viên chức trịnh trọng ngồi chờ sung rụng. Hình như có một nhóm nào đó càng ngày càng giàu ra, dư thừa đến nỗi xây lâu đài chỉ để đến ăn chơi cuối tuần. Bất giác nghĩ đến …
Có tiếng chim ríu rít khiến cái-bất-giác-nghĩ-đến kia không kịp định hình. Lạ thật cái lũ chim sẻ. Hình như loài chim này không mấy quan tâm đến cây cối, hễ có bãi đất trống nào thì cứ ríu ra ríu rít vô tư lự nô đùa. Kể ra làm chim cũng sướng.
Tháng này không về quê nên nghe được tiếng chim giữa phố cũng bớt đi một phần nhớ nhớ. Tiếng chim dần rõ hơn theo bước chân tà tà của mình. Kìa, trước mắt là một cành khô có đến chục chú chim đang nhảy nhót. Thật là vui mắt. Cuộc sống thanh bình quá.
Từ phía bên kia đường có người đàn ông hớn hở chạy về phía cành cây khô. Lạ thật, lũ chim chỉ đậu tại chỗ mà không chịu bay lên. Tiếng ríu ra ríu rít vô tư lự xen lẫn với tiếng chiêm chíp thất thanh hốt hoảng. Thì ra những đôi chân tội nghiệp kia bị dính chặt vào cành khô nọ. Sau khi túm các chú chim cho vào lồng sắt, người đàn ông ấy cúi nhặt chiếc điện thoại cầm tay, tắt tiếng ríu ra ríu rít vô tư lự, nhổ cành cây rồi vội vã bước đi. Chắc là đi tìm khu đất mới, chưa chạng vạng mà. Tiếng vỗ cánh hoảng loạn đầy lồng. Không biết lũ chim kia bị nhốt vì tiếng phỉnh phờ reo vui của đồng loại hay đến nhập bầy để cùng kiếm ăn nhỉ.
- Anh bẫy chim về bán cho người ta phóng sinh à?
- Dính keo này lết cũng không xong đừng nói tới chuyện bay, làm răng phóng sinh được.
- Cho hỏi chút, keo gì mà dính ghê vậy? Mủ mít à?
- Mủ mít nội địa ăn nhằm chi, keo trung quốc đó.
Lại trung quốc. Cái gì cũng trung quốc. Chuyện lớn đất đai biển đảo - cũng nó. Chuyện nhỏ như sách giáo khoa cho trẻ con-cũng nó. Đánh đập dân mình làm thuê cho nó-cũng nó. Phá làng phá xóm nơi có các công trình nó trúng thầu thi công-cũng nó. Bắn cháy tàu của ngư dân-cũng nó. Phỉnh phờ nông dân trồng các loại nông sản rồi để cho phá sản-cũng nó. Trái cây và thực phẩm tươm đầy chất độc-cũng nó. Áo ngực chứa chất lạ, dép nhựa gây ngứa-cũng nó.Vân vân mọi thứ-cũng nó.
À, mà cái-bất-giác-nghĩ-đến của mình là cái vụ chi hè, quên cha nó rồi!
Vugia K7
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét