Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012
ĐỪNG
Đừng chảy nữa sông ơi!
Biển đâu còn là của sông mà chảy về phía đó
Đâu còn chỗ cho mặt trời lấp ló
Hải đăng đầu ghềnh biết rọi sáng về đâu ?
Nghe nửa đêm tiếng thét rạn thân tàu
Đừng xanh nữa cây ơi!
Rừng đâu còn là của cây mà xanh hoài sắc lá
Đã nồng nặc mùi mồ hôi xứ lạ
Vết dao găm chém đứt phựt ngang mầm
Xin gục đầu trước vệt cỏ nghìn năm
Đừng hót nữa chim ơi!
Trời đâu còn là của chim mà sớm chiều sãi cánh
Gió phương Bắc thốc đêm ngày ớn lạnh
Chim Lạc rùng mình chẳng biết tựa vào đâu
Lịch sử mấy nghìn năm bị chém bay đầu
Đừng sắc nữa hoa ơi!
Đất đâu còn là của hoa mà cứ ngời sắc thắm
Gióng đã vô hồn đâu vó ngựa về muôn dặm
Đất run rẩy dưới chân theo vệt nứt trống đồng
Nước mắt chảy dài theo dáng đất cong cong.
Huỳnh Văn Mười K7
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét