Thứ Năm, 8 tháng 11, 2012

TRONG NHỮNG NGÀY BỆNH

Cơ thể tôi đang có vấn đề
Cáu bẳn cụ già khó tính
Mè nheo con trẻ đòi quà
Tôi nằm thẳng băng trên giường lắng nghe trong thinh lặng
Từng sợi dây nơ ron thần kinh cột sống
Từng mạch máu li ti thắt lưng
Chúng đang biểu tình phản đối
Kiến nghị, yêu sách đủ điều
Khích động hay ôn hòa
Không biết nữa

Ơi của ngày rất xa mà cũng rất gần
Khi tôi còn là một đốm lửa sinh linh giữa thiên hà vũ trụ
Không chết không sống
Không đau buồn không sướng vui
Bồng bềnh vần chuyển
Ơi của ngày rất xa phôi thai tôi quẫy cựa từ rỗng không lòng mẹ
Nước và đất và gió nhào nặn hình hài
Bám lấy sợi nhau mà suy gẫm phận làm người tứ khổ
Kim đồng hồ nghịch chiều vô tận
Từng khoảnh khắc chớp lấy âm bản
Tôi soi vào
Mê tỉnh cơn đau

Mỗi ngày tôi ném vào dạ dày mười lăm viên thuốc
Như ném vào thời gian sợi dây thừng kéo dài thêm xác thân đã oải
Liệu có ích gì không
Tôi không biết nữa
Chỉ biết cơ thể mình là chiến trường hiếu sinh hiếu sát
Thắng thua thế nào cũng lãnh đủ riêng tôi.

Tôi gắng gượng ngồi dậy đến chừng có thể
Mà mơ xa con nít mới tập bò
Tôi lững chững tập đi giữa hai màu sợi tóc
Mòn nhẵn con đường mà không lạ không quen

Ừ, cơ thể ơi, cứ tiếp tục biểu tình đi
Đòi quyền sống và đòi quyền chết
Giải quyết vấn đề như mây thì phải bay, như nước thì phải chảy
Như đói thì ăn, như khát thì uống
Vô tư

Đáng sợ nhất
Và cũng nhạt phèo nhất
Là một cơ thể vô tri không có vấn đề!

NGUYỄN ĐẠI BƯỜNG
( Nguyễn Quốc Huấn K10 )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét