Nỗi nhớ là một con ma
Đợi đêm về ám vào giấc ngủ
Nơi tĩnh lặng nhất là nơi gào rú nhất
Quằn quại niềm đau, toang hoác tim yêu
Khi ta nói với nhau về sự cho đi
Thì sự ích kỷ bắt đầu vô điều kiện
Giọt nước mắt chẳng để làm gì
Màu đêm không thấy sự long lanh rưng rưng
Anh hoang tưởng trong từng khoảnh khắc
Vò nát tương suy diễn vô cùng
Tự ban đêm là một mộ địa
Tôi chôn cất gì cho rã mục lòng tin!
Nỗi nhớ là một con ma vô thanh vô ảnh
Bóp nghẹt trái tim đau không kịp ngốc nghếch chuyện nửa vời
Men đêm vùi lấp hư ảo
Trong sảng mê tôi loe lóe ánh ngày!
Nguyễn Đại Bường
( Nguyễn Quốc Huấn K10)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét