.
Tôi về thăm miền Trung... Miền luyến nhớ
Nơi một thời có cả tuổi thơ tôi
Từ sinh ra...chập chững bước đầu đời
Ca dao Mẹ, lời ru tròn giấc ngủ.
Lớn dần lên ê a từng câu chữ
Bước tung tăng theo bè bạn đến trường
Cũng nơi này nhận được những yêu thương
Thầy Cô dạy, bao điều hay lẽ phải.
Mảnh đất quê lang thang đi tìm lại
Con đường xưa khác lạ đến bất ngờ
Để lòng mình có một chút ngẩn ngơ
Tìm đâu được nét quen trong dòng nhớ.
Ký ức đẹp vẫn còn nguyên muôn thuở
Trường yêu ơi! Tôi đã trở về rồi!!!
Chặng đường đời, thoảng mấy chục năm trôi
Mà hai tiếng Đông Giang nghe trìu mến.
Cả một đời chắt chiu từng kỷ niệm
Áo trắng học trò, một thoáng bâng khuâng
Trước cổng trường...tôi mãi đứng tần ngần
Vẫn còn đó nét quen xưa hiện hữu.
Từ trong tâm dường như tôi đã hiều
Chút ân tình giữ cho trọn trước sau
Trên đường đời xuôi ngược nhận ra nhau
Xin gọi tiếng...Đông Môn...Tình Thân Ái.
Lê Thị Ngọc Yến - K8