Một chiều đông, thả ta trôi thật chậm
Lắng nghe lòng, giữa nhịp sống ngổn ngang
(MMT)
Trời dần tối, khi ánh đèn vàng heo hắt của xóm "bình dân" đang kéo dần lên. Bà quầy quả đến, ngang qua xóm. Lần nầy, không phải là tiếng rao thu mua ve chai như thỉnh thoảng vẫn thường nghe trong ngày. Bà chỉ im lặng, bước. Bởi đây là lúc bà mang về vựa, thành quả sau một ngày rong ruổi để còn đổi vội cái bánh mì lót dạ. Bởi bà biết, từ trưa đến giờ, cái dạ dày đang sôi. Bỗng, bà giật ngược khi nghe tiếng: "Bà ơi". Cô sinh viên đang phụ trong quán nhỏ rời tay, chạy nhanh đến bà, góp thêm cho bà vài chiếc chai nhựa, lon rỗng, gom được. Bà trao cho cô bé nụ cười hiền hậu với lời cảm ơn. Cô cười vui đáp trả, rời đi... Chợt cô quay lại, "Bà ơi". Vét thêm trong túi mươi ngàn còn sót, cô bé tặng thêm cho bà. Bà từ chối, nói chỉ nhận ve chai thôi. Cô dúi vội vào túi áo bà. Bà tiếp tục bước đến vựa mà hẳn lòng đang rất vui với những san sẻ của cô bé tốt bụng.
Xa xa, góc đường kia, tiếng vẫn thường nghe "một, hai, ba... Dzô!" của đám thanh niên bên những bàn nhậu cười, nói rộn ràng. Tiếng nài nỉ, tiếng khui lon bia đánh suýt, đổ bừa vào ly, tràn ra bàn... chèo kéo bạn nhậu uống thêm. Bên hiên, thằng bé bán đậu bị chủ quán hất hủi, sợ phiền khách... lầm lũi bỏ đi. Rổ vẫn còn đầy những bị trứng, đậu luộc trong ngày, chưa bán được.
Chiếc xe hơi đậu sẵn trước quán nổ máy, chờ lăn bánh. Những đứa trẻ trong nhóm thực khách vừa xong tiệc bước ra, mang theo những lon nước uống dở, tiện tay quăng bừa, lăn lông lốc bên vệ đường. Cô bé nhặt. Để dành cho bà...
Một chiều, nhiều hình ảnh đan xen. Và, cô bé sinh viên đó sẽ là ánh ban mai rực rỡ bên cảnh chiều đang tàn dần, chìm vào bóng tối mông lung. Lòng thấy ngổn ngang.
Mộc Miên Thảo
( Nguyễn Đăng Khoa )
Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
Trả lờiXóa