Thứ Sáu, 8 tháng 2, 2013

MÙA XUÂN VÀ MẸ CỦA TÔI


* Cho những mùa xuân tha hương - nđg

1
Mùa xuân của tôi không có ở nơi đây
Mùa xuân của tôi ở bên kia Thái Bình Dương đất nước
Tháng chạp về heo may báo trước
Mai nở báo tin mừng, pháo chuột đì đùng xa
Mùa xuân vẫn không chịu theo tôi
Mùa xuân vẫn ở lỳ bên ấy
Tháng chạp bên nầy, mặt trời không thấy
Sương mù che lấp những mảnh non sông.
Quê hương tôi nằm cạnh bên dòng sông
Nên mặt trời về tắm sông buổi sáng
Bên nầy thức dậy chờ vầng dương ló dạng
Nhìn mặt trời muốn khóc chẳng hiểu vì sao!
Năm nay tết đến ngày nào
Mà sao tôi nhớ quê hương ray rứt
Gối mền nao nức, nhớ ngủ không yên
Hay tôi bị phân tâm, lòng những muộn phiền
Buổi sáng quê hương hiện lên theo mặt trời phương đông
Mẹ hiện về theo ánh trăng đêm vời vợi
Mặt trời thì ấm áp bao la, vun xới
Trăng thì dịu hiền, vỗ về, xoa dịu vết thương đau.
Mặt trời mọc phương đông buổi sáng
Trăng hiện về đêm sau buổi chiều tàn
Nên hỏi sao tôi không nhớ Mẹ và Quê hương cho được.

2
Nhớ xưa nghèo đói ở quê nhà, con mẹ có nhau
Nay quê người đầy đủ, Mẹ lại không còn để con được đền đáp ơn sâu nghĩa nặng.
Ngày nào Mẹ gùi cơm mắm muối đi thăm nuôi con ở trại tù cao sơn nước độc.
Thân mẹ già đường xa, núi rừng đèo dốc, khập khểnh bước leo.

3
Bây giờ ở quê hương Mẹ nằm yên trong mộ một mình, không ai hương khói.
Vậy mà con không về được, ra mộ thắp Mẹ nén hương lòng.
Năm nay xuân lại về trên đất khách,
Con bước ra sân, con nhìn trời nhìn đất
Con hướng về phương đông của mình và :
- Con nhớ Mẹ - nước mắt chảy
- Con nhớ quê – trằn trọc giấc đêm ...
- Có quê như mất không về được
- Xuân đến rồi đi biết bao lần
- Con vẫn bên trời - xa quá Mẹ
- Quê người tết đến – những bâng khuâng
- Mồng Một mộ người hương khói tỏa
- Mẹ ta mồ nấm – lạnh bên đường
- Con vẫn không ngờ - con bất hiếu
- Bên trời khóc Mẹ - ngóng cố hương ...

Nguyễn Đông Giang
( Thầy Nguyễn Văn Ngọc )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét