Thứ Bảy, 9 tháng 2, 2013

DÁNG XUÂN

Trúc xinh trúc mọc đầu đình,
Em xinh em đứng một mình cũng xinh. (Ca dao)
Từ khi trúc mọc đầu đình ,
Anh ngang qua đó là mình khác xưa,
Khác là sớm nắng chiều mưa,
Khác là trời đất đong đưa với mình.
Dáng bay vạt áo nguyên trinh,
Da em trắng đợi soi hình bóng ai.
Hoa xuân nở một thành hai,
Người xuân cất bước thêm ngày nắng reo.
Dáng cong qua đoạn hiểm nghèo,
Anh con ong mật lần theo chốn này.
Dáng ngồi ngưng đọng khóm mây,
Hình như bàn ghế còn bay hương người.
Theo em làm bóng nơi nơi,
Mõi chân anh ngã mặt trời dài ra
Đưa tay em dắt vào nhà,
Cảm ơn em với bao la đất trời.

Sài Gòn, Tết Quý Tỵ
Phan Thanh Cương K8

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét